TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Sự thật

Cả căn phòng thoáng chốc mang cảnh tang tóc, bi thương.

Quản gia đi vào thông tin cho Lão phu nhân và mọi người.

“Phu nhân, cảnh sát yêu cầu chúng ta phối hợp điều tra. Tất cả mọi người không thể rời khỏi nơi này”.

“Được”.

“Nguồn nước chính của chúng ta đúng là nhiễm độc, một số sản phẩm khu vực chế biến bị lây nhiễm. Phải bị tiêu hủy và xử lý”.

“Được, ông báo lại Mặc gia sẽ hết sức phối hợp điều tra và xử lý sự cố lần này”.

“Vâng”.

“Có tin của Thư Uyên chưa?”. Bà hỏi.

“Dạ chưa ạ, xe bị lật xác định là người đã nhảy ra ngoài nhưng vẫn chưa tìm thấy. Hiện trường là vực sâu”.

“Dốc toàn lực tìm kiếm, điều tra nguyên nhân”.

“Vâng”. Ông ta nghe xong liền rời đi.

Thời gian trôi đi một tiếng hai tiếng, người báo lại vẫn chưa tìm thấy lại thêm mấy tiếng đồng hồ trôi qua.

Đến trưa, mọi người ai lấy đều mệt mỏi, đành nghỉ tạm ở gian khách, ăn qua một ít, tiếp tục chờ đợi tin tức.

Các khu vực bị nhiễm độc, cảnh sát đều đã phong tỏa. Chủ tiệm và nhân viên bị dữ lại thẩm vấn. Cảnh sát cũng đến để điều tra những người chịu trách nhiệm chính. Tất cả mọi người không thể đi đâu, phải ở phòng dành cho khách tiếp tục chờ đợi thẩm vấn.

Sản nghiệp bị ảnh hưởng rất lớn, cảnh sát cử hai đội điều tra huy động số lượng lớn người. Điều tra toàn bộ Mặc gia. Thu hẹp phạm vị nhanh chóng tìm ra các đối tượng có khả nghi cao.

Một đội chống độc cũng điều đến hiện trường nhanh chóng xử lý vùng bị ô nhiễm. Ngăn chặn nguy cơ lây nhiễm vào nguồn nước ngầm địa phương.

Cả Viên Quý trong đưa đầy một ngày liền trao đảo. Hoạt động sinh hoạt của người dân bị tạm ngưng. Chờ đợi kết quả xử lý của cảnh sát.

Mọi người trong phòng đều mệt mỏi, ông hai dìu bà vào gian trong nghỉ ngơi.

“Chị dâu, chị ăn chút gì đi. Bệnh vừa khỏi không thể chịu kích động. Chưa tìm thấy thì còn cơ hội. Đứa cháu này mệnh lớn, ắt sẽ có quý nhân phù trợ”.

“Hy vọng là như thế”. Bà thở hắt ra, lòng rối loạn, lo lắng.

“Hay là chúng ta…”.

“Chị dâu, chuyện còn chưa sáng tỏ”.

“Được”.

Năm đó những lời chồng bà nói bà đều nhớ như in. Chủ mưu là hai đứa út, phải cẩn thận.

Qua trưa không khí oi nóng hơn. Cảnh sát ra vào liên tục. Mọi người bị tra hỏi hết sức mệt mỏi. Ngồi nghỉ rải rác xung quanh.

Vào lúc mọi người chờ đợi trong vô vọng. Một đội cảnh sát khác bất ngờ tìm tới cửa.

“Xin phép gia đình”.

“Chào đồng chí”. Ông hai đáp.

“Chúng tôi tra được một đoạn video và ghi âm giao dịch liên quan đến nguồn nước sử dụng sản xuất của gia đình bị nhiễm độc, chúng tôi yêu cầu toàn bộ thành viên trong gia đình có mặt tại đây để đối chiếu xác minh”.

“Được, được, đồng chí đợi một lát”.

Mọi người nghe tin rất nhanh tìm tới chính phòng.

Đoạn video được phát ra, người trong hình ảnh có thể nhìn là biết được ai.

Bà sáu ngồi trên ghế mà mở lớn mắt hốt hoảng, run rẩy, làm sao có thể.

Ông năm nhíu mày, từ bao giờ, kẻ nào đã làm. Tay khẽ nắm lại.

Nhưng đoạn video lại chỉ có hình ảnh họ trao đổi gì đó.

Sau đó cảnh sát bật bản ghi âm khác lên, âm thanh có chút tạp âm nhưng nội dung câu chuyện thì rất rõ ràng.

“Cử người giết nó cho tôi, thằng nhãi Thư Uyên đó, tôi không muốn nó sống mà trở về Viên Quý. Hai mươi mấy năm trước tôi sắp thành công, hai mươi mấy năm sau cũng như vậy. Lần này không kẻ nào có thể cản trở kế hoạch của tôi”.

Âm thanh phát ra cả gian phòng như chết lặng.

Giọng nói này không thể nhầm được. Tranh đấu gia tộc thời nào cũng có, nó luôn như cơn sóng ngầm quần quận chảy không biết điểm dừng.

“Mặc Vũ Hân, cô điên rồi”. Lão phu nhân chỉ thẳng mặt bà ta quát lên đầy căm phẫn.

“Mặc Vũ Hân, sao em có thể làm chuyện tán tận lương tâm như thế. Chuyện năm xưa anh không ngờ em lại là người trong cuộc. Rốt cuộc em muốn làm cái gì?”. Ông ba quát lên.

Bà sáu nghe hết băng ghi âm hít một hơi run sợ biết là mọi chuyện vỡ lở , nhưng không sao Thư Uyên chết rồi, chết không đối chứng. Người thừa kế Mặc gia chết rồi. Bà ta phá lên cười.

“Ha ha ha ha ha ha”.

“…”. Mọi người khó hiểu nhìn bà ta.

“Các người vì vài hình ảnh vài câu nói liền nói tôi như vậy sao?”.

“Em/ Thư Hân/ cô”.

“Làm sao, các người có chứng cứ gì, tôi nói tôi muốn giết nó thì sao. Tôi thích nói thế đấy, các người quản được à. Đừng tưởng tôi không biết bao năm qua các người luôn chán ghét tôi, tôi làm gì cũng sai, còn các người đúng chắc. Nực cười. Cái gì mà chỉ truyền nam không truyền nữ. Thứ tư tưởng cổ hủ lỗi thời. Tốt nhất là đừng áp dụng lên người tôi”. Bà ta cao ngạo nói.

“….”. Mọi người đều lặng thinh khi bà ta nói.

“Người trong hình ảnh giao dịch có bà và ông đây. Chúng tôi mời ông bà về đơn vị phối hợp điều tra”.

“Phối hợp cái gì, các người nói nhăng quậy gì. Tôi không liên quan. Ai biết từ đâu các người có đoạn video này. Muốn lấy ra vu khống chúng tôi”. Bà ta lườm người đội cảnh sát.

“Thưa bà, chúng tôi nghi ngờ bà và ông đây có liên quan đến vụ nhiễm độc nguồn nước sản xuất và tai nạn xe của anh Mặc Thư Uyên. Mời hai người cùng chúng tôi về đơn vị tiếp nhận điều tra”.

“Vì vài lời nói mà các người dám”. Bà ta chỉ thẳng mặt cảnh sát quát.

“Vũ Hân, họ chỉ đang điều tra, nếu như xác nhận không phải, họ sẽ thả em ngay”. Ông hai bình tĩnh nói.

“Anh, anh còn nói được, em là nhị tiểu thư Mặc gia. Để đám người này đưa đi còn ra thể thống gì”. Bà ta tức giận.

Ông năm ở bên cắn răng, tức giận. Trả nhẽ là thằng khốn Thư Uyên, đến chết cũng phải lôi ta theo cùng.

Mấy cảnh sát tiến lên.

“Xin mời ông bà phối hợp điều tra”.

“Vì thứ vớ vẩn đó mà các người dám bắt tôi, đừng có mơ”. Bà ta phẫn nộ vùng tay ra, mấy người thân tín tiến lên bảo hộ xung quanh.

Cảnh sát thấy bà ta chống đối muốn tiến lên can thiệp.

“Vì sao bà phải làm thế”. Mẹ Thư Uyên đứng lên uất hận quát, bà thật sự không hiểu họ vì điều gì hết lần này tới lần khác muốn hãm hại gia đình bà.

“…”.

“Cô không có quyền hỏi ta câu đó”. Bà ta cười nhạt nhìn lại bà.

Mẹ anh sững người, sự khinh bỉ, kiêu mạn của bà ta khiến bà ghê tởm.

“Bà thật đáng xấu hổ”.

“Ha ha, thứ ngáng đường”.

“….”.

“Chúng tôi chỉ đang trong quá trình điều tra, xin mời các anh tránh ra”. Vị đội trưởng cao giọng nói. Hai bên giằng co không ai chịu nhường ai.

“Bởi vì con”.

Ông năm nhíu mày. Là nó. Nó còn sống.

Giọng nam trầm thấp vang lên, người đang đứng chắn phía trước liền tản ra . Tất cả mọi người đồng thời nhìn ra cửa.

Tiếng gót giày chạm xuống vang lên từng tiếng côm cốp. Mẹ anh tưởng mình đang mơ, bà ngơ ngác nhìn về phía phát ra âm thanh, mà đi đến trong vô thức.

Khi anh đứng dưới ánh sáng khẽ mỉm cười, mọi người đều như vỡ oà.

“Trời ơi, người còn sống”.

“May quá”.

“Ông trời phù hộ, tổ tiên phù hộ”.

Mẹ anh lao đến, ôm chầm lấy anh, nước mắt bà không ngừng rơi. Bà hốt hoảng kiểm tra quanh người anh. Nắm lấy tay. Muốn nhìn xem có phải anh không, xem có bị thương ở đâu không?

Anh vỗ nhẹ tay bà, nói nhỏ.

“Mẹ con không bị tai nạn”.

“Thật sao, tốt rồi tốt rồi, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ”. Bà xúc động thở hắt ra, gật đầu nhìn anh, tay lau đi nước mắt trên mặt.

Anh ba sững sờ tại chỗ. Sau đó mọi người mới kịp phản ứng chạy lại ôm lấy anh.

“Em không sao, không bị thương anh à”.

“Ừ, ừ”.

Ba anh và anh cả nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới.

“Ba, anh cả”. Ba ôm chặt anh vào lòng, liên tục vỗ vai anh.

“Tốt rồi, về là tốt rồi”.

“Tốt quá rồi”.

Mọi người trong phòng thấy anh không bị thương, toàn thân lành lặn đều thở ra nhẹ nhõm. Rối rít hỏi thăm.

“Con không sao chứ”.

“Vâng”.

“May quá Thư Uyên, không sao”.

“May quá rồi”.

Bà sáu khi thấy anh đứng ở đó mở lớn mắt, sao có thể, sao nó sống nổi. Người ta cử đi không thể nào thất bại được.

Bà ta khẽ nuốt nước bọt. Không được, không thể để nó sống. Bà ta nhìn xung quanh.

Cảnh sát thấy bà ta biểu hiện bất ổn, đưa tay chấn áp bà ta.

“Các người tránh ra, ai cho các người cái quyền bắt giữ tôi, cút ngay”.

“Mẹ”. Mấy người con của bà ta bị ngăn bên ngoài lo lắng gọi. Không biết phải phản ứng như thế nào.

Thư Uyên rời khỏi vòng tay mọi người anh đi đến giữa phòng nhìn quanh một lượt nói.

“Bà ta muốn giết tôi, hơn nữa đã muốn giết tôi từ lâu, phải không bà sáu, ông năm”. Bà ta vùng người lên, căm hận nhìn anh.

Ông năm tức giận nghiến răng. Thư Uyên mày được lắm. Trò chơi này ngày càng thú vị rồi đấy.

“Tôi muốn mời các đồng chí và mọi người cùng nghe một đoạn hội thoại ngắn”. Anh giơ tay ấn nút nghe trên máy ghi âm.

“Hai mươi mấy năm trước Mặc gia bất ngờ phát hiện ra người thừa kế, nhưng chuyện này không được công bố ra ngoài. Năm đó không hiểu vì sao lại bị lộ. Nhưng không biết ai là người có khả năng. Chúng tôi được lệnh sàng lọc từng người, mới phát hiện ưu thế nhất vẫn là ba anh em các cậu, cháu đời thứ 2 trực thuộc gia chủ.

Lúc đó bà sáu ông năm vì có lòng tham liền lập mưu hãm hại cả nhà cậu. Hãm hại cả gia chủ. Vậy thì con đường họ đi sẽ vô cùng thuận lợi.

Tưởng chừng mọi chuyện chót lọt, không ngờ bị cảnh sát phát giác. Mấy anh em chúng tôi lúc bị phát hiện đều phải trốn chui chốn lủi, nhưng không ai thoát được.

Anh tôi lúc đó vì đỡ cho tôi một viên đạn mới khiến tôi sống đến hôm nay. Chúng tôi từng người một, hễ là ai liên quan đến vụ việc năm đó đều biến mất một cách kỳ lạ.

Khi họ tìm đến chúng tôi, tôi liền biết những người kia biến mất là vì nguyên nhân gì và họ đã đi đâu. Tất cả đều… chết rồi…..

Tôi chỉ mong một ngày trở về nói ra sự thật năm đó. Là Mặc Vũ Hân, Mặc Định Thanh, Lưu Đoàn đã hại gia chủ, đầu độc ông ấy, hại gia đình cậu, hại tất cả anh em chúng tôi. Thư Uyên năm đó tội lỗi là ở chúng tôi, là chúng tôi ngu xuẩn phản bội gia tộc, xin lỗi, xin lỗi. Xin cậu tha cho tôi. Cầu xin cậu Thư Uyên.

Đợi ông là pháp luật, lương tâm không phải tôi”.

“Giờ thì ông bà còn gì để nói không?”. Anh tắt bản ghi âm. Ánh mắt uy nghiêm nhìn hai kẻ ác tâm trước mắt. Nhìn xem họ muốn diễn như thế nào.

Mọi người nghe xong đều rất sốc. Chả ai ngờ nổi loại chuyện kinh thiên động địa này, lại có thể tồn tại ở một gia tộc bề thế, nổi tiếng gia phong nề nếp.

Bà sáu nghe xong liền chết nặng, run rẩy cười.

“Ha ha ha”. Kế hoạch bà ta suy tính khổ sở cả đời, cứ thế mà mất rồi, mất hết rồi.

“Bà cũng lên nói vài lời đi chứ”. Anh lạnh nhạt nhìn họ. Vì cái gì vậy. Sao mấy người nhẫn tâm như vậy.

“Hai người đúng là đã đầu độc chồng tôi”. Lão phu nhân tràn đầy hận ý hét lên. Bảo sao năm đó chồng bà mỗi ngày một suy yếu, hao mòn không rõ nguyên nhân.

“Ha…”. Bà ta run rẩy nhưng nét mặt không hề hối hận.

“Chỉ dựa vào vài lời nói từ băng ghi âm, chị dâu chị nghi ngờ chúng tôi”. Ông năm giả bộ trách cứ nói.

“Đúng vậy, ai biết kẻ đó là ai, có khi chính nó là người bày ra”. Bà ta chỉ tay về phía anh.

Mấy người trong phòng bán tín bán nghi. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Xì xào bàn bán, to nhỏ.

“Tại sao tôi phải đổ oan cho hai người, tôi không thù, không oán”. Anh cong môi.

“Vì mày muốn tranh giành tài sản, muốn trở về cướp đi mọi thứ của bọn ta”.

“Tài sản à, tiền tôi tự kiếm tiêu còn trả hết. Ông nội còn chia thêm. Nhiều như vậy còn đang chả biết làm sao để dùng. Tranh với các người nữa thì chật nhà lắm”. Anh cười cợt.

“Hừ, mày nói gì chả được. Có giỏi thì đừng về nữa, chết quách ở đâu cho xong”. Bà ta cười khinh bỉ, cả gương mặt đầy sát ý.

“Vũ Hân, em đang nói xiên xẹo gì đó, ngừng lại ngay, sao em có thể nói cháu trai như vậy”. Ông hai quát lên, hai đứa này hỏng hẳn rồi. Muốn tiền đến phát điên rồi. Mấy người xung quanh im lặng lắng nghe.

“Bà sáu, bà không có quyền chửi mắng con tôi. Với những lời trong đoạn ghi âm và hành động của bà. Chúng tôi chỉ tin sự thật”. Ba anh đứng chắn phía trước con trai. Họ đâu còn là con người nữa.

“Đúng thì sao mà sai thì sao”. Ông năm ngẩng đầu lên nói.

Mọi người khó hiểu nhìn ông ta. Im lặng không nói.

Thư Uyên thở ra, mệt mỏi.

“Đủ rồi, diễn vậy cũng đủ rồi. Bằng chứng về những lần hai người thuê sát thủ giết tôi. Cảnh sát đều đang giữ, còn cả những chuyện tốt đẹp mà bao năm qua hai người dày công sắp đặt. Đều có cả. Mời các anh đưa họ đi”.

“Xin mời hai vị, đi thong thả”. Anh đưa tay tiễn khách.

“…”. Mọi người nghe xong đều lạnh cả người, còn thuê cả sát thủ.

“Các người, các người điên rồi”. Ba anh nghe xong bủn rủn cả người.

“Mất trí thật rồi”. Ông bà đều lắc đầu, kìm nén cảm xúc.

“Sao hai em có thể khờ dại đến như vậy”. Ông hai thở hắt ra, nước mắt lưng tròng nhìn hai đứa em ruột thịt.

“Loại người tán tận lương tâm, sao có thể ra tay tàn độc như vậy”. Bà lão hét lên tiến tới đánh bọn họ, được cảnh sát và mấy người con giữ lại.

“Vũ Hân, Định Thanh sao hai đứa có thể nhẫn tâm như vậy. Đó là anh cả, là người yêu thương hai đứa nhất. Còn đây là cháu ruột của các em mà. Còn thiên lý không? Hai đứa muốn nhìn mặt cha mẹ kiểu gì?”. Ông ba chất vấn.

“Trời ơi, sao họ có thể…”. Mọi người trong nhà đều hốt hoảng, kinh hãi.

“Mẹ, mẹ vì sao lại làm những chuyện này, chúng ta sống luôn sung túc. Chưa từng thiếu thốn thứ gì”. Con trai bà ta đau khổ nhìn người mẹ cao quý của mình.

“Mẹ chuyện này, là mẹ làm thật sao…”. Một người con trai khác của bà ta đứng ra lo sợ hỏi.

“…”. Bà ta nhìn họ sau đó ẩn nhẫn quay mặt đi.

Gia đình của ông năm cũng chết chân tại chỗ. Ai cũng rất sợ hãi, không tin nổi những điều mình vừa nghe.

“Năm xưa tôi đã khuyên anh ta lên từ bỏ cái tư tưởng cũ kỹ lỗi thời đi. Còn anh ta thì sao. Quyết tâm phải chọn người thừa kế. Chúng tôi là con thứ, trả phải con thứ cũng được quyền chọn lựa hay sao, rồi cái gì chỉ truyền nam không truyền nữ. Ngu xuẩn”. Bà sáu nói. Nếu anh ta không như vậy thì cần gì họ phải đi tới đường cùng.

“Anh em chúng tôi còn sống sờ sờ lấy cái lý do gì đám con cháu lại ngồi lên đầu mà quản lý xuống”. Ông năm cãi cùn.

“Mặc Vũ Hân, Mặc Định Thanh uổng công anh cả cha mẹ thương yêu hai em”. Ông ba gằn từng chữ, ông không ngờ hai đứa em này bị nuông chiều đến không ra người như vậy, đúng là tạo nghiệp mà. Chúng không hề biết mình sai ở đâu.

“Thương, họ thương tôi sao, thứ tôi muốn họ cho tôi sao”. Bà ta mở lớn mắt đỏ ngầu ngắt lên.

“Tiền tài danh vọng trước nay luôn phân đều cho con cháu, em vì cái gì lại phải muốn nắm cả quyền hành”. Bà tư nhíu mày.

“Chị trả lẽ không tư lợi giống tôi”. Bà tư nghe xong chỉ lắc đầu.

7

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.