TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Đêm không ngủ

Viên Quý Thành.

Thành phố sa hoa, vô cùng nhộn nhịp người đến kẻ đi. Chưa bao giờ ngừng cho đến tận đêm. Người ta nói sống ở Viên Quý không có chuyện chết ở Viên Quý.

Ý nói nơi đây thương nghiệp rộng mở, đâu đâu cũng có thể kiếm cơm, mỗi năm đều có thêm vài phú thương mới nổi, bạn làm sao không có miếng ăn chứ. Đó chỉ là lời nói trên miệng ở nơi phố chợ, cũng có phần đúng.

Trước đây người ta chỉ coi Viên Quý là nơi giao thương buôn bán, chưa có ai dám sinh sống lâu dài ở đây.

Bởi nơi này là một thành phố vô cùng cổ quái.

Nghe tích cũ kể lại.

Hơn ngàn năm trước có nhiều phú thương tới đây làm ăn sinh lời phát đạt, thuận buồm xuôi gió.

Tuy nhiên khi có ý định xây nhà dựng cửa an cư lạc nghiệp thì trời sinh dị tượng, không thuận lợi. Bao đời pháp sư, cao tăng đều không thể trấn áp được.

Cho đến về sau phiên bang giặc ùn ùn kéo tới. Lúc đó cả Viên Quý đều bị san phẳng. Chinh chiến vài chục năm, hai bên tổn thất nghiêm trọng. Đến cuối cùng vua chết, cả vùng Viên Quý rộng lớn kéo dài hàng mấy trăm dặm đều thuộc về nước địch.

Sau đó nước ta cũng đổi chủ. Trong số tướng lĩnh kiệt xuất thời đó, có người tên Mặc Vũ Kiệt, ông đã giúp đánh đuổi phiên bang giành lại Viên Quý và hàng trăm dặm theo sau đó. Khiến cho nước địch ký hiệp ước ngừng đánh vĩnh viễn. Kết thúc một thời kỳ gió tanh mưa máu, muôn dân lầm than khốn khổ.

Mặc Vũ Kiệt được vua ngự ban thống lĩnh cả vùng Viên Quý, bảo vệ lãnh thổ một phương. Sau đó còn rất nhiều điển tịch, cố sự, đều có nhắc đến con cháu đời sau của họ. Đều là người tài, thế hệ sau thay thế hệ trước bảo vệ non sông gấm vóc. Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì sau đó họ đã cởi giáp hồi hương. Mặc gia lúc đó cũng tan tác, lưu vong.

Sau này trở thành thương nhân quay lại đây gây dựng cơ nghiệp.

Đây chẳng qua chỉ là lời truyền miệng qua bao thế hệ. Không hề có chứng cứ.

Hai hôm trước anh nhận được tin báo người bên này hành động rồi. Lần này anh quyết tâm không buông tha cho những kẻ đó. Anh bí mật trở về trong đêm, trên một chiếc xe thuê cũ kỹ.

Đi được nửa đường người của anh liền đổi xe khác phòng nghi ngờ, chuyển sang đi đường mòn vào Viên Quý Thành. Cả đội đi suốt đêm không nghỉ. Về kịp lúc trời tờ mờ sáng. Lưu lại một nhà tại Trấn Thành Thụy.

“Ông chủ”.

“Ừ”. Anh mở mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực, xung quanh côn trùng kêu rả rích. Họ đợi ở đây từ 4h sáng.

“Ông chủ anh xem”.

Nhìn hình ảnh trong màn hình điện thoại gửi đến anh khẽ cười khẩy. Không ngờ họ chờ không nổi muốn nhấn chìm cả Viên Quý này chết theo.

“Nếu nguồn nước bị nhiễm độc sản nghiệp Mặc gia sẽ bị mất một góc”. Người kia nói.

“Bà ta muốn Mặc gia sống hay chết đây”. Đâu chỉ một Mặc gia bé nhỏ, còn là có hàng ngàn con người vô tội, môi trường ô nhiễm. Hệ quả đáng sợ đến mức nào. Nếu họ làm thành công.

“Người của ta đã chuẩn bị hết chưa?”. Anh đưa trả điện thoại.

“Đã xong”.

“Chỉ cần họ ra tay”. Người kia gật đầu.

“Được”.

“Tung tin đi”. Anh thở khẽ ra.

“Vâng”.

Thư Uyên đứng lặng một góc nhìn trời đêm. Ông nội cháu không phải không tha cho họ, là họ tự đào hố chôn mình. Làm việc ác phải gánh hậu quả.

—————-

Nhà Bà sáu.

“Phu nhân, phu nhân”. Thân tín vội vàng gọi cửa.

“Có chuyện gì?”. Bà sáu nhẹ nhàng ngồi dậy. Mới mấy giờ sáng đám người dưới lại làm sao vậy?

Phòng trong bật đèn, bước ra là người phụ nữ trung niên còn chút buồn ngủ. Bà ta khoác áo tơ tằm thêu, cả người toát lên khí chất cao quý, nước da trẻ đẹp như tuổi 40.

“Phu nhân, người xem. Tin nội bộ vừa được báo về”. Người kia lo lắng.

“Là kẻ nào tung ra tin này”. Bà ta tức giận nhìn người đưa tin.

“Chúng tôi đang tra xét, sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đó. Bên nhà chính điện mời bà sang bàn bạc việc kế thừa”. Người đưa tin sợ hãi.

“Khốn kiếp”. Bà ta đập bàn nhíu mày.

“Bảo lão lưu chuẩn bị đi, phải giết được nó cho tôi. Còn có thể là ai ngoài nó”.

“Vâng, phu nhân”.

Bà ta giận dữ quát lên sau đó đi thẳng vào trong.

——————

Nhà chính Mặc gia, chính phòng.

Buổi sáng mùa thu mát mẻ.

Toàn bộ gia tộc đều tề tựu đông đủ. Ông hai, ông ba, bà tư, ông năm, bà sáu, con trưởng con thứ, các cháu.

Mặc Vũ Hân cao ngạo tiến vào chính phòng Mặc gia.

“Chị dâu, anh chị”.

“Em ngồi đi”.

“Bà sáu/ ừ”.

Một đại gia tộc nhanh chóng có mặt, trên nét mặt mọi người ai cũng có chút căng thẳng.

“Toàn bộ con cháu đã đến đông đủ chưa”. Ông hai lên tiếng.

“Dạ các nhà đều có mặt đầy đủ, một số người do đang công tác xa chưa về kịp thì sẽ truyền lời sau hoặc đang trên đường về”. Quản gia Mặc gia lên tiếng.

“Được”.

“Chị dâu có thể bắt đầu rồi, Thư Uyên cũng sắp tới nơi”. Ông hơi cúi người xuống nói.

“Ừ”.

Lão phu nhân nhìn bao quát toàn gia tộc một lần rồi nói.

“Nay tôi cho gọi tất cả mọi người về đây, là có chuyện hệ trọng cần thông báo”.

“Chồng tôi là người kế thừa gia tộc đời trước. Trước lúc mất vẫn chưa công bố người kế vị cho đời sau. Như các vị đã biết Mặc gia bao đời truyền nam không truyền nữ, nam không có kỵ là trưởng thứ bối phận. Nếu vượt qua thử thách là người duy nhất được chọn thì sẽ được kế thừa”.

“Chị dâu đó là chuyện của thế hệ trước, sao giờ chị vẫn còn áp đặt vào thời đại này”. Bà sáu hôm trước bị nói không cam chịu, sáng nay còn thêm chuyện tới cửa, càu nhàu.

Ông năm cũng liếc qua người nhà chính, cười khẩy.

“Vũ Hân”. Ông hai nhìn bà sáu quát.

“Gia tộc có gia quy, truyền qua bao đời tổ huấn, làm gì có chuyện cô muốn nói sao thì nói”. Lão phu nhân đập tay xuống bàn quát.

“Chị dâu, bọn em cũng là trưởng bối, trước mặt con cháu chị không lên như thế”. Ông năm thư thái uống trà nói.

Con cháu hai bên đều nuốt nước bọt toát mồ hôi lạnh. Không dám động.

“Chị”. Bà ta tức giận nắm tay lại nhìn đi chỗ khác. Để xem chị kiêu ngạo được đến đâu, chỉ là đứa tầm thường anh tôi đưa về, mà dám lớn mặt, hừ.

Bà lão chán ghét nhìn hai người bọn họ.

“Hai đứa là trưởng bối vậy quy tắc đâu, anh chị chưa nói xong mà cả hai lại mở lời cắt ngang. Ngồi yên lắng nghe cho anh. Chuyện này cũng đã thống nhất rồi”. Ông hai nói.

“Anh hai”. Bà sáu càng khó chịu, bình thường anh hai toàn bênh bà hôm nay thì hay rồi. Hừ đều tại người phụ nữ đó.

“Vâng anh”. Ông năm gật đầu.

7

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.