0 chữ
Chương 28
Chương 28
[Ui, chắc chắn chồng đang thích chết đi được.]
[Ngoan quá đi, ghen tị với chồng một phút.]
[Còn ai nhớ Tống Độc Miệng bên bờ hồ Đại Minh không?]
[Trong mắt tôi chỉ có bé thỏ nhỏ, muốn nhào nặn rồi chọc cho khóc hu hu.]
Ánh sáng nhạt màu hồng đào trong phòng ngủ phản chiếu trong đồng tử Nghiêm Hoài, ánh lên chút dịu dàng không giấu được.
Tống Trĩ lo sẽ bị nhìn thấu tâm tư, cậu né tránh ánh mắt ấy, không dám nhìn lâu.
Cậu đưa tay lên nắm chiếc tai thỏ đang vểnh lên, cố gắng để nó đừng vểnh cao và bắt mắt quá mức như vậy.
Cậu lắp bắp nói: "Xấu, xấu lắm, đúng không?"
[Xấu, cậu xấu lắm đó.]
[Đáng yêu đến nỗi ông đây quên béng mất cái dáng vẻ mắng người của cậu rồi!]
"Không." Nụ cười của Nghiêm Hoài càng thêm rạng rỡ, anh kéo tay Tống Trĩ xuống không cho cậu chạm vào tai nữa, đổi thành mình xoa: "Rất đáng yêu."
Mặc dù tai thỏ không phải mọc thật trên đầu Tống Trĩ, nhưng bị xoa như vậy, tai của cậu cũng ngứa ngáy nóng ran theo.
Thấy Nghiêm Hoài vẫn chưa có ý định dừng, Tống Trĩ thực sự không chịu nổi nữa, bèn trở mình bò lên giường, tự giác nằm gọn vào trong, quay lưng về phía anh: "Em, em buồn ngủ, rồi."
"Ngủ ngon." Nghiêm Hoài đắp chăn cho cậu.
Tống Trĩ cảm nhận được chỗ nệm bị lún xuống bật trở lại, cả người và trái tim cậu cũng theo đó mà run lên.
Anh Nghiêm Hoài không ngủ sao? Hay là, anh không muốn ngủ cùng cậu?
Trong lòng Tống Trĩ dâng lên một nỗi chua xót vô cớ, biết vậy tự ra sofa ngủ cho rồi.
Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tống Trĩ đưa tay lên vuốt ve những sợi tóc lòa xòa bên cạnh chiếc mũ trùm đầu.
Hình như mình còn chưa tắm? Nghĩ đến bộ đồ ngủ mình vừa mới mặc, thôi vậy, sáng mai tắm cũng được.
Chiếc giường xa lạ và môi trường mới khiến cậu khó chợp mắt, giường đôi quá rộng cũng khiến cậu cảm thấy bất an.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Tống Trĩ có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ phòng tắm bay ra trong không khí khô ráo, tiếp đó là cảm giác nệm bị lún xuống sau lưng.
"Ngủ rồi à?" Nghiêm Hoài vén chăn lên, giọng vang lên từ phía sau cậu: "Có muốn anh tháo tai thỏ ra không?"
Giọng nói của đối phương rất khẽ, Tống Trĩ quyết định giả vờ ngủ.
Vài giây sau, Nghiêm Hoài lại đắp chăn cho cậu, rồi đưa tay ra sau lưng giúp cậu chỉnh lại góc chăn.
Tống Trĩ cảm nhận được chiếc tai trên đầu khẽ động đậy, anh Nghiêm Hoài lại xoa tai cậu, lần này chỉ xoa vài cái, động tác cũng rất nhẹ nhàng.
Sau đó Nghiêm Hoài buông tay, tắt đèn ngủ.
Không gian mờ tối khiến Tống Trĩ cảm thấy yên tâm hơn, trước khi ngủ, cậu lặng lẽ kéo chăn, cuộn phần chăn bên mình thành "bức tường thành", ngăn cách giữa cậu và Nghiêm Hoài, tránh việc bản thân ngủ không yên đá trúng người kia.
Mười phút sau, chăn lại được đắp lên người.
Lại mười mấy phút sau, Tống Trĩ lại kéo ra.
Tình trạng này cứ lặp đi lặp lại hai ba lần, cuối cùng Tống Trĩ bị cánh tay đang đắp chăn của Nghiêm Hoài giữ chặt trên giường.
Đối phương gần như nằm đè lên người cậu, chóp mũi cọ xát qua dái tai cậu, hơi thở phả vào khiến cậu ngứa ngáy: "Em đạp cái gì đấy?"
"Em, em ngủ, không, không ngoan."
"Không ngoan thì sao?"
Cơ thể bị ghì chặt không thể động đậy, Tống Trĩ chỉ có thể vùi mặt vào gối.
Thấy cậu không trả lời, Nghiêm Hoài ghé sát vào cậu hơn một chút, mang theo giọng mũi, nói: "Hay là... em lại muốn nhân lúc anh ngủ say, làm gì đó với anh?"
Những lời nói mang tính xâm lược đánh thẳng vào chỗ thần kinh nhạy cảm của Tống Trĩ, cậu cố gắng đẩy ra: "Em không, không có..."
"Suỵt." Nghiêm Hoài đè chặt không buông, đầu ngón tay đặt trên môi dưới của cậu: "Em muốn bị nghe thấy sao?"
Trước khi lên giường, hai người đã tháo mic trên người xuống, thiết bị quay phim không tắt nhưng bản thân máy quay có chức năng thu âm, mặc dù khoảng cách xa nên thu không rõ, nhưng nếu âm thanh lớn thì vẫn có thể nghe được một chút.
Tống Trĩ nghiêng đầu nhìn máy quay, mím môi không nói nữa.
Nghiêm Hoài rời khỏi người cậu, đưa tay véo tai thỏ của Tống Trĩ: "Cái này có cần anh tháo ra không?"
Đeo nó ngủ có lẽ sẽ không thoải mái.
Tống Trĩ quay lưng lại, mang đôi tai thỏ lắc đầu.
"Ừm, ngủ ngon." Nghiêm Hoài đắp chăn cho cậu, rồi nằm xuống phía bên kia, không nói gì nữa.
Tống Trĩ không dám vén chăn làm "bức tường thành" nữa, thấy phía sau hoàn toàn không còn động tĩnh, cậu lặng lẽ xoay người. Giường rất rộng, giữa hai người có khoảng cách một thân rưỡi, xa như vậy, chắc là không có vấn đề gì đâu.
*
[Ngoan quá đi, ghen tị với chồng một phút.]
[Còn ai nhớ Tống Độc Miệng bên bờ hồ Đại Minh không?]
[Trong mắt tôi chỉ có bé thỏ nhỏ, muốn nhào nặn rồi chọc cho khóc hu hu.]
Ánh sáng nhạt màu hồng đào trong phòng ngủ phản chiếu trong đồng tử Nghiêm Hoài, ánh lên chút dịu dàng không giấu được.
Tống Trĩ lo sẽ bị nhìn thấu tâm tư, cậu né tránh ánh mắt ấy, không dám nhìn lâu.
Cậu đưa tay lên nắm chiếc tai thỏ đang vểnh lên, cố gắng để nó đừng vểnh cao và bắt mắt quá mức như vậy.
Cậu lắp bắp nói: "Xấu, xấu lắm, đúng không?"
[Xấu, cậu xấu lắm đó.]
[Đáng yêu đến nỗi ông đây quên béng mất cái dáng vẻ mắng người của cậu rồi!]
"Không." Nụ cười của Nghiêm Hoài càng thêm rạng rỡ, anh kéo tay Tống Trĩ xuống không cho cậu chạm vào tai nữa, đổi thành mình xoa: "Rất đáng yêu."
Thấy Nghiêm Hoài vẫn chưa có ý định dừng, Tống Trĩ thực sự không chịu nổi nữa, bèn trở mình bò lên giường, tự giác nằm gọn vào trong, quay lưng về phía anh: "Em, em buồn ngủ, rồi."
"Ngủ ngon." Nghiêm Hoài đắp chăn cho cậu.
Tống Trĩ cảm nhận được chỗ nệm bị lún xuống bật trở lại, cả người và trái tim cậu cũng theo đó mà run lên.
Anh Nghiêm Hoài không ngủ sao? Hay là, anh không muốn ngủ cùng cậu?
Trong lòng Tống Trĩ dâng lên một nỗi chua xót vô cớ, biết vậy tự ra sofa ngủ cho rồi.
Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tống Trĩ đưa tay lên vuốt ve những sợi tóc lòa xòa bên cạnh chiếc mũ trùm đầu.
Hình như mình còn chưa tắm? Nghĩ đến bộ đồ ngủ mình vừa mới mặc, thôi vậy, sáng mai tắm cũng được.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Tống Trĩ có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ phòng tắm bay ra trong không khí khô ráo, tiếp đó là cảm giác nệm bị lún xuống sau lưng.
"Ngủ rồi à?" Nghiêm Hoài vén chăn lên, giọng vang lên từ phía sau cậu: "Có muốn anh tháo tai thỏ ra không?"
Giọng nói của đối phương rất khẽ, Tống Trĩ quyết định giả vờ ngủ.
Vài giây sau, Nghiêm Hoài lại đắp chăn cho cậu, rồi đưa tay ra sau lưng giúp cậu chỉnh lại góc chăn.
Tống Trĩ cảm nhận được chiếc tai trên đầu khẽ động đậy, anh Nghiêm Hoài lại xoa tai cậu, lần này chỉ xoa vài cái, động tác cũng rất nhẹ nhàng.
Sau đó Nghiêm Hoài buông tay, tắt đèn ngủ.
Không gian mờ tối khiến Tống Trĩ cảm thấy yên tâm hơn, trước khi ngủ, cậu lặng lẽ kéo chăn, cuộn phần chăn bên mình thành "bức tường thành", ngăn cách giữa cậu và Nghiêm Hoài, tránh việc bản thân ngủ không yên đá trúng người kia.
Lại mười mấy phút sau, Tống Trĩ lại kéo ra.
Tình trạng này cứ lặp đi lặp lại hai ba lần, cuối cùng Tống Trĩ bị cánh tay đang đắp chăn của Nghiêm Hoài giữ chặt trên giường.
Đối phương gần như nằm đè lên người cậu, chóp mũi cọ xát qua dái tai cậu, hơi thở phả vào khiến cậu ngứa ngáy: "Em đạp cái gì đấy?"
"Em, em ngủ, không, không ngoan."
"Không ngoan thì sao?"
Cơ thể bị ghì chặt không thể động đậy, Tống Trĩ chỉ có thể vùi mặt vào gối.
Thấy cậu không trả lời, Nghiêm Hoài ghé sát vào cậu hơn một chút, mang theo giọng mũi, nói: "Hay là... em lại muốn nhân lúc anh ngủ say, làm gì đó với anh?"
Những lời nói mang tính xâm lược đánh thẳng vào chỗ thần kinh nhạy cảm của Tống Trĩ, cậu cố gắng đẩy ra: "Em không, không có..."
"Suỵt." Nghiêm Hoài đè chặt không buông, đầu ngón tay đặt trên môi dưới của cậu: "Em muốn bị nghe thấy sao?"
Trước khi lên giường, hai người đã tháo mic trên người xuống, thiết bị quay phim không tắt nhưng bản thân máy quay có chức năng thu âm, mặc dù khoảng cách xa nên thu không rõ, nhưng nếu âm thanh lớn thì vẫn có thể nghe được một chút.
Tống Trĩ nghiêng đầu nhìn máy quay, mím môi không nói nữa.
Nghiêm Hoài rời khỏi người cậu, đưa tay véo tai thỏ của Tống Trĩ: "Cái này có cần anh tháo ra không?"
Đeo nó ngủ có lẽ sẽ không thoải mái.
Tống Trĩ quay lưng lại, mang đôi tai thỏ lắc đầu.
"Ừm, ngủ ngon." Nghiêm Hoài đắp chăn cho cậu, rồi nằm xuống phía bên kia, không nói gì nữa.
Tống Trĩ không dám vén chăn làm "bức tường thành" nữa, thấy phía sau hoàn toàn không còn động tĩnh, cậu lặng lẽ xoay người. Giường rất rộng, giữa hai người có khoảng cách một thân rưỡi, xa như vậy, chắc là không có vấn đề gì đâu.
*
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
