0 chữ
Chương 29
Chương 29
Ba giờ sáng, Nghiêm Hoài ra phòng khách uống nước.
Khi trở về phòng ngủ, người trên giường đang dang tay dang chân tạo thành hình chữ "đại"(*) phóng túng, thân mình chiếm toàn bộ diện tích giường.
(*) 大
Nghiêm Hoài không nhịn được cười, rõ ràng hai năm trước vào đêm hôm đó, bé thỏ trắng nhỏ này ngủ trong vòng tay anh rất ngoan, cả đêm đều không động đậy.
Nghiêm Hoài cúi người ôm lấy vai và đầu gối của Tống Trĩ, cẩn thận dịch người vào trong giường, lại giúp cậu đắp kín chăn.
Tống Trĩ ngủ say, hơi thở đều đều, chả hề bị ảnh hưởng gì.
Đầu ngón tay Nghiêm Hoài dừng trên đôi tai thỏ dựng đứng trên đỉnh đầu Tống Trĩ, anh chậm rãi nâng đầu cậu lên, rồi tháo tai thỏ ra đặt lên gối.
Người bị đánh thức khẽ nửa mê nửa tỉnh, vung tay mò mẫm xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng nắm lấy một góc chăn nhét vào lòng, sau đó lật người ngủ tiếp.
*
Rèm cửa sổ bán trong suốt bằng vải tuyn không che được ánh nắng rực rỡ của buổi sớm mai.
Tống Trĩ giơ tay che đi ánh nắng chói mắt, sau vài giây bình tĩnh lại, cậu bật mạnh người ngồi dậy, chăn đắp trên người, thân mình cũng ngoan ngoãn nằm yên ở phía bên kia. Tống Trĩ thở phào nhẹ nhõm, uể oải nhìn sang phía bên kia, Nghiêm Hoài đã không còn trên giường.
Bây giờ là tám giờ sáng, anh Nghiêm Hoài có thói quen chạy bộ buổi sáng từ nhỏ.
Ban đầu Tống Trĩ rất ghét dậy sớm, nhưng vì muốn gặp Nghiêm Hoài nên cậu đã kiên trì chạy bộ buổi sáng suốt một kỳ nghỉ hè, tạo ra đủ loại cơ hội để tình cờ gặp anh.
Tống Trĩ nghe thấy tiếng mở cửa, cậu còn đang do dự xem nên giả vờ ngủ hay là xuống giường thì Nghiêm Hoài đã đi tới phòng ngủ: "Không ngủ nữa sao?"
Bây giờ giả vờ ngủ cũng không kịp nữa rồi.
Tống Trĩ lắc đầu.
"Dậy ăn sáng thôi."
Tống Trĩ cầm áo khoác vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, lần này đã cậu nhớ rõ cách làm của anh Nghiêm Hoài tối qua, cố ý kéo hết khóa quần áo mới cởi bộ đồ ngủ thỏ ra.
Tắm xong, Tống Trĩ lau mái tóc còn ướt đi ra phòng ăn.
Trên bàn đã bày sẵn bánh bao nhỏ và bánh quẩy, còn có hai bát cháo yến mạch sữa bò nóng hổi.
Nồi trên bếp đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm nồng của yến mạch lan tỏa khắp nơi, cháo là do anh Nghiêm Hoài tự tay nấu, còn lại là mua.
Tống Trĩ bưng bát cháo lên, húp một ngụm.
"Ngon không?"
Tống Trĩ gật đầu, lại húp một ngụm nữa.
"Ngày mai lại nấu cho em ăn."
"Vâng."
[Xem con trai đói kìa.]
[Đã ba bát rồi, cũng được rồi.]
[Bánh bao nhỏ không ngon sao, cậu ta chẳng động đến miếng nào.]
[Tống Trĩ: Cái gì không phải chồng làm đều khó nuốt.]
*
Sau khi ăn sáng, tất cả mọi người phải tập trung tại phòng khách tầng một lúc chín giờ.
Tối qua Tống Trĩ ngủ rất ngon, mặc dù bộ đồ ngủ và giường không được như ý muốn nhưng may là mềm mại thoải mái, vì vậy bây giờ cả người tràn đầy năng lượng.
Cậu và Nghiêm Hoài cùng nhau đi đến phòng khách.
Trương Luân và Tiết Văn đã chọn căn phòng rẻ nhất tối qua thì xuất hiện với hai quầng thâm mắt, toàn thân chi chít những vết muỗi đốt.
"Chị Văn, hai người bị sao vậy?" Đinh Nhất Nam mua thuốc chống ngứa từ đạo diễn, đang bôi lên cánh tay của Tiết Văn.
"Nghe tên phòng mà chưa hiểu sao?" Tiết Văn gãi gãi vết đỏ trên cổ: "Đúng là một trận ầm ĩ ồn ào, không ngủ được xíu nào luôn."
"Hai người ở ổ muỗi à?"
Trương Luân nhận thuốc chống ngứa từ tay Đinh Nhất Nam, thoa liên tục lên cánh tay: "Bây giờ đã là đầu hè rồi, phòng chúng tôi không có điều hòa, không có quạt điện, vừa ngột ngạt vừa nóng, chỉ có thể mở cửa sổ ngủ."
Môi trường tồi tàn của căn phòng của hai người còn không bằng ngủ thoải mái ở ngoài trời. Tới nửa đêm hai vợ chồng thực sự không chịu nổi, bèn xin ngủ bên ngoài, nhưng lập tức bị nhân viên công tác từ chối.
Các khách mời khác đều bị tình trạng của hai người dọa sợ, trong lòng hạ quyết tâm, những ngày tới phải cố gắng kiếm tiền sinh hoạt, thì mới có thể đảm bảo ăn ngon ngủ yên.
Sau khi tất cả khách mời đã đến đông đủ, tổ chương trình công bố kết quả bình chọn của cư dân mạng cho đến tám rưỡi sáng nay.
Điều đầu tiên được công bố là tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phòng, tất cả các nhóm khách mời đều hoàn thành, mỗi nhóm nhận được 10 tệ tiền sinh hoạt.
Thứ hai, cư dân mạng đã chấm điểm dựa trên màn trình diễn tổng thể của mỗi nhóm vào ngày hôm qua, nhóm "Trướng Huyết" đứng đầu, nhóm "Yên Chi" đứng thứ hai.
"Có thể hỏi điểm chiến thắng của hạng nhất là gì không?"
"Hai người họ đã nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ cả đêm để lấy lòng khán giả."
Vu Trừng Viễn trợn tròn mắt: "Chị Văn, anh Luân, hai người hy sinh cũng quá nhiều rồi."
"Nếu hai người ở trong phòng của chúng tôi, thì cũng phải nhảy đó."
Khi trở về phòng ngủ, người trên giường đang dang tay dang chân tạo thành hình chữ "đại"(*) phóng túng, thân mình chiếm toàn bộ diện tích giường.
(*) 大
Nghiêm Hoài không nhịn được cười, rõ ràng hai năm trước vào đêm hôm đó, bé thỏ trắng nhỏ này ngủ trong vòng tay anh rất ngoan, cả đêm đều không động đậy.
Nghiêm Hoài cúi người ôm lấy vai và đầu gối của Tống Trĩ, cẩn thận dịch người vào trong giường, lại giúp cậu đắp kín chăn.
Tống Trĩ ngủ say, hơi thở đều đều, chả hề bị ảnh hưởng gì.
Đầu ngón tay Nghiêm Hoài dừng trên đôi tai thỏ dựng đứng trên đỉnh đầu Tống Trĩ, anh chậm rãi nâng đầu cậu lên, rồi tháo tai thỏ ra đặt lên gối.
Người bị đánh thức khẽ nửa mê nửa tỉnh, vung tay mò mẫm xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng nắm lấy một góc chăn nhét vào lòng, sau đó lật người ngủ tiếp.
Rèm cửa sổ bán trong suốt bằng vải tuyn không che được ánh nắng rực rỡ của buổi sớm mai.
Tống Trĩ giơ tay che đi ánh nắng chói mắt, sau vài giây bình tĩnh lại, cậu bật mạnh người ngồi dậy, chăn đắp trên người, thân mình cũng ngoan ngoãn nằm yên ở phía bên kia. Tống Trĩ thở phào nhẹ nhõm, uể oải nhìn sang phía bên kia, Nghiêm Hoài đã không còn trên giường.
Bây giờ là tám giờ sáng, anh Nghiêm Hoài có thói quen chạy bộ buổi sáng từ nhỏ.
Ban đầu Tống Trĩ rất ghét dậy sớm, nhưng vì muốn gặp Nghiêm Hoài nên cậu đã kiên trì chạy bộ buổi sáng suốt một kỳ nghỉ hè, tạo ra đủ loại cơ hội để tình cờ gặp anh.
Tống Trĩ nghe thấy tiếng mở cửa, cậu còn đang do dự xem nên giả vờ ngủ hay là xuống giường thì Nghiêm Hoài đã đi tới phòng ngủ: "Không ngủ nữa sao?"
Bây giờ giả vờ ngủ cũng không kịp nữa rồi.
"Dậy ăn sáng thôi."
Tống Trĩ cầm áo khoác vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, lần này đã cậu nhớ rõ cách làm của anh Nghiêm Hoài tối qua, cố ý kéo hết khóa quần áo mới cởi bộ đồ ngủ thỏ ra.
Tắm xong, Tống Trĩ lau mái tóc còn ướt đi ra phòng ăn.
Trên bàn đã bày sẵn bánh bao nhỏ và bánh quẩy, còn có hai bát cháo yến mạch sữa bò nóng hổi.
Nồi trên bếp đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm nồng của yến mạch lan tỏa khắp nơi, cháo là do anh Nghiêm Hoài tự tay nấu, còn lại là mua.
Tống Trĩ bưng bát cháo lên, húp một ngụm.
"Ngon không?"
Tống Trĩ gật đầu, lại húp một ngụm nữa.
"Ngày mai lại nấu cho em ăn."
"Vâng."
[Xem con trai đói kìa.]
[Đã ba bát rồi, cũng được rồi.]
[Bánh bao nhỏ không ngon sao, cậu ta chẳng động đến miếng nào.]
[Tống Trĩ: Cái gì không phải chồng làm đều khó nuốt.]
Sau khi ăn sáng, tất cả mọi người phải tập trung tại phòng khách tầng một lúc chín giờ.
Tối qua Tống Trĩ ngủ rất ngon, mặc dù bộ đồ ngủ và giường không được như ý muốn nhưng may là mềm mại thoải mái, vì vậy bây giờ cả người tràn đầy năng lượng.
Cậu và Nghiêm Hoài cùng nhau đi đến phòng khách.
Trương Luân và Tiết Văn đã chọn căn phòng rẻ nhất tối qua thì xuất hiện với hai quầng thâm mắt, toàn thân chi chít những vết muỗi đốt.
"Chị Văn, hai người bị sao vậy?" Đinh Nhất Nam mua thuốc chống ngứa từ đạo diễn, đang bôi lên cánh tay của Tiết Văn.
"Nghe tên phòng mà chưa hiểu sao?" Tiết Văn gãi gãi vết đỏ trên cổ: "Đúng là một trận ầm ĩ ồn ào, không ngủ được xíu nào luôn."
"Hai người ở ổ muỗi à?"
Trương Luân nhận thuốc chống ngứa từ tay Đinh Nhất Nam, thoa liên tục lên cánh tay: "Bây giờ đã là đầu hè rồi, phòng chúng tôi không có điều hòa, không có quạt điện, vừa ngột ngạt vừa nóng, chỉ có thể mở cửa sổ ngủ."
Môi trường tồi tàn của căn phòng của hai người còn không bằng ngủ thoải mái ở ngoài trời. Tới nửa đêm hai vợ chồng thực sự không chịu nổi, bèn xin ngủ bên ngoài, nhưng lập tức bị nhân viên công tác từ chối.
Các khách mời khác đều bị tình trạng của hai người dọa sợ, trong lòng hạ quyết tâm, những ngày tới phải cố gắng kiếm tiền sinh hoạt, thì mới có thể đảm bảo ăn ngon ngủ yên.
Sau khi tất cả khách mời đã đến đông đủ, tổ chương trình công bố kết quả bình chọn của cư dân mạng cho đến tám rưỡi sáng nay.
Điều đầu tiên được công bố là tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phòng, tất cả các nhóm khách mời đều hoàn thành, mỗi nhóm nhận được 10 tệ tiền sinh hoạt.
Thứ hai, cư dân mạng đã chấm điểm dựa trên màn trình diễn tổng thể của mỗi nhóm vào ngày hôm qua, nhóm "Trướng Huyết" đứng đầu, nhóm "Yên Chi" đứng thứ hai.
"Có thể hỏi điểm chiến thắng của hạng nhất là gì không?"
"Hai người họ đã nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ cả đêm để lấy lòng khán giả."
Vu Trừng Viễn trợn tròn mắt: "Chị Văn, anh Luân, hai người hy sinh cũng quá nhiều rồi."
"Nếu hai người ở trong phòng của chúng tôi, thì cũng phải nhảy đó."
3
0
1 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
