TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tống Trĩ chuyển tầm mắt sang cạnh giường. Theo sự sắp xếp của chương trình, mỗi phòng đều có nhiệm vụ khác nhau, khách mời cần hoàn thành trước khi đi ngủ và sẽ nhận được phần thưởng là tiền sinh hoạt vào ngày hôm sau.

Tống Trĩ tìm thấy tấm thẻ nhiệm vụ đặt cạnh giường.

[Nhiệm vụ phòng]: Hãy tự tay thay đồ ngủ cho người yêu của bạn và cùng người ấy đi ngủ nhé!

Đầu óc Tống Trĩ như bị sét đánh trúng, nóng ran như bị thiêu đốt, ánh mắt cậu dời sang bộ đồ ngủ mà Nghiêm Hoài vừa lấy lên giường cách đây nửa phút.

Một bộ sói xám lớn, một bộ bé thỏ trắng.

Lúc này, Nghiêm Hoài đang nghịch ngợm đôi tai của bộ đồ ngủ thỏ trắng, trên đó có đính lông mềm. Sau đó, anh lại bắt đầu xoa xoa chiếc đuôi tròn vo sau mông chú thỏ.

Nhìn bộ đồ ngủ thỏ trắng rõ ràng là nhỏ hơn bộ sói xám một cỡ, tim Tống Trĩ như ngừng đập.

[A a a tôi bực quá, hét trong chăn!]

[Nhanh lên nhanh lên.]

[Tôi muốn xem toàn bộ quá trình sói xám lớn mặc quần áo cho bé thỏ trắng rồi lại cởi ra.]

[Người dùng bình thường như tôi có được xem cái này không?]

Nghiêm Hoài xoa đủ tai và đuôi, lúc này mới mở áo ngủ ra, còn giả vờ ướm lên người mình: "Hơi nhỏ."

Sau đó lại áp quần áo lên ngực cậu: "Ừm, là của em."

[Hahaha chồng à anh cố ý nhá!]

[Tuy anh xấu xa, nhưng tôi rất thích.]

Nghiêm Hoài tay trái xách bộ đồ ngủ thỏ, lại cầm bộ đồ sói xám trên giường nhét vào lòng Tống Trĩ.

Tuy rằng bộ đồ sói xám này cũng rất trẻ con, nhưng tuyệt đối bình thường hơn bộ đồ thỏ trắng nhiều, ít nhất không có tai thỏ và cái đuôi tròn tròn trên mông.

"Em, em mặc, cái này?" Tống Trĩ ôm bộ đồ ngủ màu xám ít nhất lớn hơn một cỡ kia.

"Không." Nghiêm Hoài lại giũ giũ bộ đồ bé thỏ trên tay mình: "Cái này mới là của em."

"Không phải là mặc quần áo cho nhau sao?" Nghiêm Hoài ghé sát cậu, nhướng mày: "Là em mặc cho anh trước, hay anh mặc cho em trước?"

[Có người đỏ mặt kìa, là ai thì tôi không nói đâu.]

[Hahaha cái tên nhóc độc miệng nhà cậu cũng có ngày hôm nay.]

"Anh, anh..." Tống Trĩ đỏ bừng mặt, lắp bắp không nói nên lời.

Nghiêm Hoài cúi người, xoa xoa tóc cậu: "Yêu cầu của tổ chương trình, anh cũng không còn cách nào khác."

Tống Trĩ cắn răng, nắm lấy vạt áo Nghiêm Hoài kéo ra ngoài.

"Đi đâu vậy?"

"Thay, thay quần áo!"

Đã là tự mình muốn tham gia chương trình, chuyện hôm nay có làm sao cũng phải giải quyết. Bảo cậu thay quần áo cũng được, nhưng không được ở trong phòng ngủ có camera tứ phía như này.

Tống Trĩ bật đèn phòng vệ sinh lên.

Tổ chương trình dốc không ít tâm sức cho chủ đề căn phòng, ngay cả đèn phòng vệ sinh cũng được thiết kế tỉ mỉ. Đèn tường hình trái tim màu hồng phấn, kết hợp với chế độ phun sương tự động. Khu vực chưa đầy bốn mét vuông được trang trí thành không gian ba chiều đầy vẻ mờ ảo ướŧ áŧ.

Nghiêm Hoài tháo micro ở cổ áo của mình và Tống Trĩ xuống, rồi tắt đi.

Người ở phía trước nghiêng người véo mũi cậu: "Uất ức sao?"

Tống Trĩ dụi dụi sống mũi bị véo đến ngứa ngáy, ôm bộ đồ ngủ sói xám mềm mại trong tay, không nói gì.

"Được rồi, không uất ức, là anh sai."

Tống Trĩ mím môi, bị lời dỗ dành của đối phương làm cho tâm tư rối loạn.

Cũng không liên quan đến anh, nhận sai cái gì chứ.

Tống Trĩ đang định đưa bộ đồ ngủ sói xám cho Nghiêm Hoài, lại thấy đối phương đang kéo khóa kéo bên hông bộ đồ ngủ thỏ.

"Anh, anh làm, làm gì?" Tống Trĩ ôm chặt bộ sói xám trong lòng hơn, theo bản năng lùi về sau hai bước.

"Thay quần áo." Nghiêm Hoài tỏ vẻ sao cũng được, kéo xong khóa kéo lại xoa xoa cái đuôi thỏ.

"Ai, ai thay?"

"Anh thay." Kéo khóa kéo xuống hết, Nghiêm Hoài nắm lấy vạt áo của mình.

Đầu óc Tống Trĩ như bị điện giật, vội vàng giật lấy bộ đồ ngủ thỏ từ tay Nghiêm Hoài.

Ban đầu Tống Trĩ không muốn mặc bộ đồ này, không phải sợ bị cư dân mạng xem. Cậu chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác. Chẳng qua cậu chỉ lo rằng, bản thân mặc kỳ quái như vậy thì anh Nghiêm Hoài sẽ không thích.

Nhưng dù thế nào, cậu tuyệt đối không cho phép Nghiêm Hoài mặc cái này, lộ ra trước camera cho người khác xem.

"Em, em muốn mặc." Tống Trĩ nhét bộ đồ ngủ sói xám trên tay cho đối phương.

"Không thích thì đừng miễn cưỡng." Nghiêm Hoài nghiêm túc nói: "Em chỉ cần làm những gì mình thích là được."

"Em, em không có, không thích." Tống Trĩ loay hoay với bộ đồ ngủ thỏ: "Anh, anh quay đi, đừng, đừng nhìn."

Nghiêm Hoài một tay cầm quần áo, tay kia đút túi quần, nghiêng đầu: "Cần anh giúp gì không?"

Tống Trĩ vẫn đang lúng túng với vấn đề lúc nãy: "Anh, đừng nhìn."

"Được, anh không nhìn." Nghiêm Hoài xoay người, giọng điệu trầm thấp mang theo ý cưng chiều.

Tống Trĩ len lén nhìn bóng lưng anh vài lần, xác định Nghiêm Hoài thật sự đứng yên không quay đầu lại thì mới bắt đầu cởϊ qυầи áo.

3

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.