0 chữ
Chương 25
Chương 25
Xác định trong phòng không có động tĩnh gì, Tống Trĩ lại quẹt thẻ, rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng mờ tối, ánh trăng lưỡi liềm thấp thoáng hắt vào từ rèm cửa mỏng ở phía đối diện.
Nghiêm Hoài bật đèn tường, căn phòng màu hồng phấn lập tức sáng bừng.
[Oa! Đẹp quá!]
[Thật sự là truyện cổ tích luôn!]
[Đây chẳng phải là giấc mơ thời thơ ấu của tôi sao?]
Trước mắt Tống Trĩ là phòng khách rộng rãi, sofa, TV, mọi thứ đều có đủ. Căn phòng được trang trí theo phong cách đầy vẻ thiếu nữ với tông màu hồng phấn làm chủ đạo, ngay cả trên rèm cửa mỏng cũng được đính những ngôi sao màu vàng sáng và những đám mây trắng muốt.
Bốn bức tường được dán đầy giấy dán tường chủ đề Bạch Tuyết, căn phòng là một căn hộ khép kín, phòng khách, bếp, phòng ngủ đều có đủ.
Nghiêm Hoài nhìn giấy dán tường, khẽ cười: "Quả nhiên là có cả một đống công chúa Bạch Tuyết."
Ở cửa đã chuẩn bị sẵn hai đôi dép lê hình thú, là hình Tom và Jerry.
Tống Trĩ tự động xỏ vào đôi dép có hình đầu Jerry nhỏ hơn, vội vàng chạy vào bếp.
[Lại tranh chấp với nhà bếp à?]
[Chẳng bao giờ quên được Tống Ăn Vặt.]
Chưa đầy ba mươi giây sau thì Tống Trĩ đã quay lại, cầm kem và coca trên tay Nghiêm Hoài rồi chạy biến vào trong.
Nghiêm Hoài đi theo vào, thấy Tống Trĩ đang cất kem và coca vào tủ lạnh.
Ngăn đá ở tầng dưới cùng, Tống Trĩ cất kem xong, vừa đứng thẳng người định đóng cửa thì cảm nhận được có gì lạ sau lưng. Cậu quay người lại thì chạm phải cằm Nghiêm Hoài, làn da của người kia lạnh hơn môi cậu, nhưng lại như thiêu đốt khóe môi cậu.
"Xin, xin lỗi." Tống Trĩ liếʍ môi rồi vội vàng quay người, đưa lưng về phía Nghiêm Hoài.
Người phía sau hoàn toàn không để ý, một tay anh chống lên khung cửa tủ lạnh, tay kia giữ lấy tay nắm cửa ngăn mát đang mở một nửa, nhốt Tống Trĩ trong không gian chật hẹp.
Nếu Tống Trĩ muốn ra ngoài thì phải đẩy tay Nghiêm Hoài ra.
Người Nghiêm Hoài áp sát về phía trước, khiến khoảng cách giữa hai người vốn đã gần lại càng thêm thân mật không khoảng cách.
Tống Trĩ có thể cảm nhận được cằm Nghiêm Hoài lướt qua trán mình, hơi thở phả vào đuôi lông mày: "Tốt lắm, trong tủ lạnh còn nguyên liệu, mai không cần phải đi chợ."
Nghiêm Hoài hơi cúi đầu, hơi thở từ đuôi lông mày chuyển xuống khóe môi: "Sáng mai em muốn ăn gì?"
Người kia lại đổi sang một tư thế khác, gò má thỉnh thoảng lại chạm vào nhau: "Sữa bò hay sữa đậu nành?"
[Họ không bình thường.]
[Họ cực kỳ không bình thường.]
[Đây là cách của hai vợ chồng đã chung sống hai năm sao?]
[Không biết những cái khác, nhưng tôi chắc chắn là chồng đang công khai ve vãn nhóc nói lắp.]
[Nhóc nói lắp căng thẳng tới không thở nổi rồi kìa!!!]
[Đây là cách họ giữ lửa tình yêu sao?]
[Ghi vào sổ nhỏ thôi.]
Sau khi hỏi vài câu đơn giản mà Tống Trĩ hoàn toàn không thể trả lời, Nghiêm Hoài liền chú ý đến hai bàn tay đang bối rối của Tống Trĩ và dái tai đang nóng bừng của cậu.
Anh dừng môi bên tai cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Nóng thế này, em có muốn ăn kem không?"
[Đệt! Lật bàn!]
[Nghiêm Hoài chết tiệt!]
[Nói lắp ơi tỉnh lại đi, kháng cự đi!]
[Hu hu hu, cậu ta có chống đỡ được hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi không chịu nổi nữa rồi.]
[Tôi hết rồi, một giọt cũng không còn.]
Nghiêm Hoài lùi lại nửa bước, nhưng vẫn không nhịn được cười cười: "Đi thôi, vào phòng ngủ xem nào."
Nghiêm Hoài vừa đi, sống lưng đang căng thẳng của Tống Trĩ mới thả lỏng đôi chút, hai bàn tay nắm chặt vạt áo đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu.
Thấy người kia quay người đi, Tống Trĩ thở phào nhẹ nhõm vài giây rồi mới theo sau.
[Vừa mới ve vãn xong đã lôi lên giường rồi.]
[Ngu ngốc, sao không biết từ chối?]
[Người ta là vợ chồng hợp pháp, từ chối cái rắm.]
[Chồng Nghiêm là đồ cầm thú!]
Nghiêm Hoài bật đèn phòng ngủ, bên trong được dán giấy dán tường chủ đề nàng tiên cá, giường ngủ là kiểu giường công chúa màu hồng phấn có màn, giống như cách bài trí phòng khách, đều là màu hồng mà con gái yêu thích.
Tường treo đầy đồ trang trí lấp lánh và đèn nhấp nháy, trên giường bày đầy thú nhồi bông chủ đề truyện cổ tích.
Tâm trí Tống Trĩ đều dồn vào diện tích chiếc giường, là giường cỡ lớn 1,8 x 2m, chỉ cần dọn hết chỗ thú nhồi bông này đi thì đủ chỗ cho hai người nằm, cũng có thể đảm bảo cậu sẽ không vô tình chạm vào Nghiêm Hoài.
Nhưng mà chỉ có một cái chăn, nhỡ đâu cậu đạp chăn ảnh hưởng đến anh Nghiêm Hoài thì sao?
[Nhóc ngốc đó lại đang nghĩ gì vậy?]
[Chắc là đang nghĩ đến tư thế và động tác lúc sau.]
[Mấy người cút hết đi!]
Bên trong phòng mờ tối, ánh trăng lưỡi liềm thấp thoáng hắt vào từ rèm cửa mỏng ở phía đối diện.
Nghiêm Hoài bật đèn tường, căn phòng màu hồng phấn lập tức sáng bừng.
[Oa! Đẹp quá!]
[Thật sự là truyện cổ tích luôn!]
[Đây chẳng phải là giấc mơ thời thơ ấu của tôi sao?]
Trước mắt Tống Trĩ là phòng khách rộng rãi, sofa, TV, mọi thứ đều có đủ. Căn phòng được trang trí theo phong cách đầy vẻ thiếu nữ với tông màu hồng phấn làm chủ đạo, ngay cả trên rèm cửa mỏng cũng được đính những ngôi sao màu vàng sáng và những đám mây trắng muốt.
Bốn bức tường được dán đầy giấy dán tường chủ đề Bạch Tuyết, căn phòng là một căn hộ khép kín, phòng khách, bếp, phòng ngủ đều có đủ.
Ở cửa đã chuẩn bị sẵn hai đôi dép lê hình thú, là hình Tom và Jerry.
Tống Trĩ tự động xỏ vào đôi dép có hình đầu Jerry nhỏ hơn, vội vàng chạy vào bếp.
[Lại tranh chấp với nhà bếp à?]
[Chẳng bao giờ quên được Tống Ăn Vặt.]
Chưa đầy ba mươi giây sau thì Tống Trĩ đã quay lại, cầm kem và coca trên tay Nghiêm Hoài rồi chạy biến vào trong.
Nghiêm Hoài đi theo vào, thấy Tống Trĩ đang cất kem và coca vào tủ lạnh.
Ngăn đá ở tầng dưới cùng, Tống Trĩ cất kem xong, vừa đứng thẳng người định đóng cửa thì cảm nhận được có gì lạ sau lưng. Cậu quay người lại thì chạm phải cằm Nghiêm Hoài, làn da của người kia lạnh hơn môi cậu, nhưng lại như thiêu đốt khóe môi cậu.
"Xin, xin lỗi." Tống Trĩ liếʍ môi rồi vội vàng quay người, đưa lưng về phía Nghiêm Hoài.
Nếu Tống Trĩ muốn ra ngoài thì phải đẩy tay Nghiêm Hoài ra.
Người Nghiêm Hoài áp sát về phía trước, khiến khoảng cách giữa hai người vốn đã gần lại càng thêm thân mật không khoảng cách.
Tống Trĩ có thể cảm nhận được cằm Nghiêm Hoài lướt qua trán mình, hơi thở phả vào đuôi lông mày: "Tốt lắm, trong tủ lạnh còn nguyên liệu, mai không cần phải đi chợ."
Nghiêm Hoài hơi cúi đầu, hơi thở từ đuôi lông mày chuyển xuống khóe môi: "Sáng mai em muốn ăn gì?"
Người kia lại đổi sang một tư thế khác, gò má thỉnh thoảng lại chạm vào nhau: "Sữa bò hay sữa đậu nành?"
[Họ không bình thường.]
[Họ cực kỳ không bình thường.]
[Không biết những cái khác, nhưng tôi chắc chắn là chồng đang công khai ve vãn nhóc nói lắp.]
[Nhóc nói lắp căng thẳng tới không thở nổi rồi kìa!!!]
[Đây là cách họ giữ lửa tình yêu sao?]
[Ghi vào sổ nhỏ thôi.]
Sau khi hỏi vài câu đơn giản mà Tống Trĩ hoàn toàn không thể trả lời, Nghiêm Hoài liền chú ý đến hai bàn tay đang bối rối của Tống Trĩ và dái tai đang nóng bừng của cậu.
Anh dừng môi bên tai cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Nóng thế này, em có muốn ăn kem không?"
[Đệt! Lật bàn!]
[Nghiêm Hoài chết tiệt!]
[Nói lắp ơi tỉnh lại đi, kháng cự đi!]
[Hu hu hu, cậu ta có chống đỡ được hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi không chịu nổi nữa rồi.]
[Tôi hết rồi, một giọt cũng không còn.]
Nghiêm Hoài lùi lại nửa bước, nhưng vẫn không nhịn được cười cười: "Đi thôi, vào phòng ngủ xem nào."
Nghiêm Hoài vừa đi, sống lưng đang căng thẳng của Tống Trĩ mới thả lỏng đôi chút, hai bàn tay nắm chặt vạt áo đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu.
Thấy người kia quay người đi, Tống Trĩ thở phào nhẹ nhõm vài giây rồi mới theo sau.
[Vừa mới ve vãn xong đã lôi lên giường rồi.]
[Ngu ngốc, sao không biết từ chối?]
[Người ta là vợ chồng hợp pháp, từ chối cái rắm.]
[Chồng Nghiêm là đồ cầm thú!]
Nghiêm Hoài bật đèn phòng ngủ, bên trong được dán giấy dán tường chủ đề nàng tiên cá, giường ngủ là kiểu giường công chúa màu hồng phấn có màn, giống như cách bài trí phòng khách, đều là màu hồng mà con gái yêu thích.
Tường treo đầy đồ trang trí lấp lánh và đèn nhấp nháy, trên giường bày đầy thú nhồi bông chủ đề truyện cổ tích.
Tâm trí Tống Trĩ đều dồn vào diện tích chiếc giường, là giường cỡ lớn 1,8 x 2m, chỉ cần dọn hết chỗ thú nhồi bông này đi thì đủ chỗ cho hai người nằm, cũng có thể đảm bảo cậu sẽ không vô tình chạm vào Nghiêm Hoài.
Nhưng mà chỉ có một cái chăn, nhỡ đâu cậu đạp chăn ảnh hưởng đến anh Nghiêm Hoài thì sao?
[Nhóc ngốc đó lại đang nghĩ gì vậy?]
[Chắc là đang nghĩ đến tư thế và động tác lúc sau.]
[Mấy người cút hết đi!]
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
