0 chữ
Chương 24
Chương 24
[Hahaha nhóc nói lắp giàu quá.]
[Tống Trĩ: Hài lòng sờ sờ chiếc ví căng phồng, vui quá đi!!!]
Nếu so sánh thì, nhóm "Trướng Huyết" đứng thứ tư là thảm hại nhất, bọn họ về chót trong trò chơi, chỉ có mười tệ, còn nợ Tống Trĩ bảy tệ.
Bữa tối là do hai nhóm còn lại mời, trên đường về Tiết Văn thèm nên lại mua một ly trà sữa giá một tệ.
[Thảm quá.]
[Hahaha giống hệt tôi lúc cuối tháng trước khi nhận lương.]
Nhân viên mang đến bốn thẻ phòng theo chủ đề của ngày hôm nay, một mặt thẻ dán tên phòng và số phòng, mặt còn lại dán giá.
Chủ đề của bốn căn phòng hôm nay lần lượt là:
[Truyện cổ tích]: 30 tệ tiền sinh hoạt
[Tình yêu đau khổ]: 15 tệ tiền sinh hoạt
[Ngôn tình máu chó]: 8 tệ tiền sinh hoạt
[Hài hước ngu xuẩn]: 2 tệ tiền sinh hoạt
Nhóm "Yên Chi" đứng nhất có quyền ưu tiên lựa chọn, Nghiêm Hoài đưa bốn thẻ phòng cho Tống Trĩ: "Thích cái nào?"
Tống Trĩ đã hiểu rõ chiêu trò của tổ chương trình, mỗi phòng đều có những điều bất ngờ, nhưng nhìn chung đều phù hợp với tên gọi của căn phòng.
"Tiểu Tống, sếp Nghiêm, hai người làm ơn, ngàn lần đừng chọn Hài hước ngu xuẩn nha, nếu không hai chúng tôi chỉ có nước ngủ ngoài đường." Trương Luân chỉ có hai tệ vội vàng chạy đến nịnh nọt.
Theo quy định của chương trình, khách mời không đủ tiền sinh hoạt để mua phòng sẽ không có quyền ở trong biệt thự.
Mấy kỳ trước đã có khách mời vì không có tiền nên buộc phải ngủ ngoài trời một đêm, ngay cả ghế sofa trong phòng khách cũng không được ngồi.
"Thích cái nào thì chọn cái đó, không cần quan tâm đến bọn họ." Nghiêm Hoài nói.
[Chồng chiều chuộng quá, cũng thật xấu xa.]
[Hahaha không ngờ tới không ngờ tới!]
[Chọn Hài hước ngu xuẩn đi, để bọn họ ngủ ngoài đường.]
"Hai em trai, đừng ác như vậy chứ!" Tuy đã đến tuổi trung niên nhưng Tiết Văn vẫn mặc bộ đồng phục JK(*) thiếu nữ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của thời gian: "Ở đây ban đêm muỗi nhiều lắm."
(*) JK: viết tắt của joshi kousei, đồng phục nữ sinh Nhật, thường là áo sơ mi trắng với cà vạt/nơ và váy caro.
"Tổ chương trình có cung cấp thuốc chống muỗi, một tệ tiền sinh hoạt một chai, còn cho thuê gối và chăn nữa, một tệ một đêm." Giọng đạo diễn vang lên từ khu quay phim.
[Trương Luân: Tôi cảm ơn ngài.]
[Tính toán rõ ràng thật đấy, tiền tiêu vừa hết luôn.]
[Hahaha đáng đời hai người mua trà sữa.]
Trương Luân mở túi đi về phía đạo diễn: "Tôi dùng ảnh có chữ ký của tôi để vay tiền sinh hoạt được không?"
Đạo diễn lạnh lùng: "Không được."
[Trương Luân: Đờ mờ mờ!!!]
[Trương Luân: Tôi dù sao cũng là diễn viên hài, cũng là minh tinh mà!]
*
Mặc dù Nghiêm Hoài nói như vậy, nhưng căn phòng hai tệ hoàn toàn không nằm trong phạm vi lựa chọn của Tống Trĩ. Rẻ như vậy thì chắc chắn môi trường bên trong sẽ rất tệ, cậu muốn tìm một phòng có tủ lạnh để đựng kem và Coca.
Quan trọng nhất là, phòng rẻ chắc chắn sẽ không được trang bị giường đôi, cậu không thể chen chúc trên giường đơn với anh Nghiêm Hoài được.
Tống Trĩ rút tấm thẻ phòng trên cùng ra, nhưng mà, cái giá này...
"Thích cái này sao?" Nghiêm Hoài đứng bên cạnh cậu: "Vậy nó đi."
"Đắt quá." Truyện Cổ Tích cần ba mươi tệ.
Mặc dù Tống Trĩ không hề hứng thú với chủ đề này, nhưng nghe tên thì cảm thấy có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, đồ cho trẻ con chắc chắn sẽ không có thiết kế trang trí kỳ quái gì, cùng lắm phòng xanh xanh hồng hồng gì đó thôi, dù sao tắt đèn thì cũng không nhìn thấy gì.
"Em thích mới là quan trọng nhất." Nghiêm Hoài lấy thẻ phòng từ tay cậu đưa cho đạo diễn, nói: "Chúng tôi chọn cái này."
"Hết tiền thì kiếm tiếp." Nghiêm Hoài nói: "Không thể để Tiểu Trĩ nhà tôi chịu thiệt thòi."
[Tôi cũng muốn có một người chồng như vậy.]
[Trước tiên cậu phải đẹp trai như Tống Trĩ đã.]
Nghiêm Hoài để mấy tấm thẻ còn lại cho các khách mời khác, chìa tay về phía Tống Trĩ: "Sếp Tống, duyệt chi đi."
Chỉ cần anh Nghiêm Hoài không để ý đến chút tiền sinh hoạt đó, cậu cũng sẽ không để ý, dù sao hết tiền cậu có thể ngủ ngoài đường, cậu không sợ muỗi.
[Có tiền thật tốt.]
[Mấy nhóm khác nhìn mà phát ghen.]
Hai người họ không có hứng thú muốn biết lựa chọn của những khách mời khác, Nghiêm Hoài gọi Tống Trĩ lên lầu, phòng của bọn họ ở tầng ba phòng 303.
"Chờ, chờ một chút." Tống Trĩ vội vàng chạy về phía nhà bếp chung.
[Cháu trai làm gì vậy?]
[Lại đói rồi à? Tìm đồ ăn vặt sao?]
Hai phút sau, Tống Trĩ hớn hở chạy ra, trên tay còn ôm theo kem và coca của cậu.
[Hahaha thánh ăn vặt.]
[Đi đâu cũng không quên đồ ăn vặt.]
Nghiêm Hoài đưa thẻ phòng cho Tống Trĩ rồi giúp cậu cầm đồ ăn vặt, hai người một trước một sau, men theo cầu thang lên đến cửa phòng 303.
"Em mở cửa đi."
Tống Trĩ gật đầu, lấy thẻ ra định quẹt.
"Em nói xem, có khi nào đột nhiên có một đống công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp xông ra ôm em không?"
Tống Trĩ đã nghe thấy tiếng thẻ phòng quẹt, lập tức sợ hãi vội vàng kéo cửa lại, hoảng hốt quay đầu nhìn Nghiêm Hoài.
[Chồng xấu quá đi!]
[Đừng bắt nạt nhóc nói lắp nữa được không!]
[Mấy chị đây đều không nhìn nổi nữa rồi.]
Nghiêm Hoài không nhịn được cười, xoa đầu cậu: "Được rồi, em mau mở cửa đi, kem sắp tan hết rồi."
Tống Trĩ không yên tâm, áp tai vào cửa nghe xem có động tĩnh gì giống như "một đống công chúa Bạch Tuyết" hay không.
"Yên tâm, có chồng ở đây rồi, không để ai bắt nạt em đâu."
[Hừ, anh đừng có bắt nạt là được!]
[Chính xác! Đồ lưu manh.]
[Tống Trĩ: Hài lòng sờ sờ chiếc ví căng phồng, vui quá đi!!!]
Nếu so sánh thì, nhóm "Trướng Huyết" đứng thứ tư là thảm hại nhất, bọn họ về chót trong trò chơi, chỉ có mười tệ, còn nợ Tống Trĩ bảy tệ.
Bữa tối là do hai nhóm còn lại mời, trên đường về Tiết Văn thèm nên lại mua một ly trà sữa giá một tệ.
[Thảm quá.]
[Hahaha giống hệt tôi lúc cuối tháng trước khi nhận lương.]
Nhân viên mang đến bốn thẻ phòng theo chủ đề của ngày hôm nay, một mặt thẻ dán tên phòng và số phòng, mặt còn lại dán giá.
Chủ đề của bốn căn phòng hôm nay lần lượt là:
[Truyện cổ tích]: 30 tệ tiền sinh hoạt
[Tình yêu đau khổ]: 15 tệ tiền sinh hoạt
[Ngôn tình máu chó]: 8 tệ tiền sinh hoạt
[Hài hước ngu xuẩn]: 2 tệ tiền sinh hoạt
Nhóm "Yên Chi" đứng nhất có quyền ưu tiên lựa chọn, Nghiêm Hoài đưa bốn thẻ phòng cho Tống Trĩ: "Thích cái nào?"
"Tiểu Tống, sếp Nghiêm, hai người làm ơn, ngàn lần đừng chọn Hài hước ngu xuẩn nha, nếu không hai chúng tôi chỉ có nước ngủ ngoài đường." Trương Luân chỉ có hai tệ vội vàng chạy đến nịnh nọt.
Theo quy định của chương trình, khách mời không đủ tiền sinh hoạt để mua phòng sẽ không có quyền ở trong biệt thự.
Mấy kỳ trước đã có khách mời vì không có tiền nên buộc phải ngủ ngoài trời một đêm, ngay cả ghế sofa trong phòng khách cũng không được ngồi.
"Thích cái nào thì chọn cái đó, không cần quan tâm đến bọn họ." Nghiêm Hoài nói.
[Chồng chiều chuộng quá, cũng thật xấu xa.]
[Hahaha không ngờ tới không ngờ tới!]
[Chọn Hài hước ngu xuẩn đi, để bọn họ ngủ ngoài đường.]
(*) JK: viết tắt của joshi kousei, đồng phục nữ sinh Nhật, thường là áo sơ mi trắng với cà vạt/nơ và váy caro.
"Tổ chương trình có cung cấp thuốc chống muỗi, một tệ tiền sinh hoạt một chai, còn cho thuê gối và chăn nữa, một tệ một đêm." Giọng đạo diễn vang lên từ khu quay phim.
[Trương Luân: Tôi cảm ơn ngài.]
[Tính toán rõ ràng thật đấy, tiền tiêu vừa hết luôn.]
[Hahaha đáng đời hai người mua trà sữa.]
Trương Luân mở túi đi về phía đạo diễn: "Tôi dùng ảnh có chữ ký của tôi để vay tiền sinh hoạt được không?"
Đạo diễn lạnh lùng: "Không được."
[Trương Luân: Đờ mờ mờ!!!]
[Trương Luân: Tôi dù sao cũng là diễn viên hài, cũng là minh tinh mà!]
Mặc dù Nghiêm Hoài nói như vậy, nhưng căn phòng hai tệ hoàn toàn không nằm trong phạm vi lựa chọn của Tống Trĩ. Rẻ như vậy thì chắc chắn môi trường bên trong sẽ rất tệ, cậu muốn tìm một phòng có tủ lạnh để đựng kem và Coca.
Quan trọng nhất là, phòng rẻ chắc chắn sẽ không được trang bị giường đôi, cậu không thể chen chúc trên giường đơn với anh Nghiêm Hoài được.
Tống Trĩ rút tấm thẻ phòng trên cùng ra, nhưng mà, cái giá này...
"Thích cái này sao?" Nghiêm Hoài đứng bên cạnh cậu: "Vậy nó đi."
"Đắt quá." Truyện Cổ Tích cần ba mươi tệ.
Mặc dù Tống Trĩ không hề hứng thú với chủ đề này, nhưng nghe tên thì cảm thấy có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, đồ cho trẻ con chắc chắn sẽ không có thiết kế trang trí kỳ quái gì, cùng lắm phòng xanh xanh hồng hồng gì đó thôi, dù sao tắt đèn thì cũng không nhìn thấy gì.
"Em thích mới là quan trọng nhất." Nghiêm Hoài lấy thẻ phòng từ tay cậu đưa cho đạo diễn, nói: "Chúng tôi chọn cái này."
"Hết tiền thì kiếm tiếp." Nghiêm Hoài nói: "Không thể để Tiểu Trĩ nhà tôi chịu thiệt thòi."
[Tôi cũng muốn có một người chồng như vậy.]
[Trước tiên cậu phải đẹp trai như Tống Trĩ đã.]
Nghiêm Hoài để mấy tấm thẻ còn lại cho các khách mời khác, chìa tay về phía Tống Trĩ: "Sếp Tống, duyệt chi đi."
Chỉ cần anh Nghiêm Hoài không để ý đến chút tiền sinh hoạt đó, cậu cũng sẽ không để ý, dù sao hết tiền cậu có thể ngủ ngoài đường, cậu không sợ muỗi.
[Có tiền thật tốt.]
[Mấy nhóm khác nhìn mà phát ghen.]
Hai người họ không có hứng thú muốn biết lựa chọn của những khách mời khác, Nghiêm Hoài gọi Tống Trĩ lên lầu, phòng của bọn họ ở tầng ba phòng 303.
"Chờ, chờ một chút." Tống Trĩ vội vàng chạy về phía nhà bếp chung.
[Cháu trai làm gì vậy?]
[Lại đói rồi à? Tìm đồ ăn vặt sao?]
Hai phút sau, Tống Trĩ hớn hở chạy ra, trên tay còn ôm theo kem và coca của cậu.
[Hahaha thánh ăn vặt.]
[Đi đâu cũng không quên đồ ăn vặt.]
Nghiêm Hoài đưa thẻ phòng cho Tống Trĩ rồi giúp cậu cầm đồ ăn vặt, hai người một trước một sau, men theo cầu thang lên đến cửa phòng 303.
"Em mở cửa đi."
Tống Trĩ gật đầu, lấy thẻ ra định quẹt.
"Em nói xem, có khi nào đột nhiên có một đống công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp xông ra ôm em không?"
Tống Trĩ đã nghe thấy tiếng thẻ phòng quẹt, lập tức sợ hãi vội vàng kéo cửa lại, hoảng hốt quay đầu nhìn Nghiêm Hoài.
[Chồng xấu quá đi!]
[Đừng bắt nạt nhóc nói lắp nữa được không!]
[Mấy chị đây đều không nhìn nổi nữa rồi.]
Nghiêm Hoài không nhịn được cười, xoa đầu cậu: "Được rồi, em mau mở cửa đi, kem sắp tan hết rồi."
Tống Trĩ không yên tâm, áp tai vào cửa nghe xem có động tĩnh gì giống như "một đống công chúa Bạch Tuyết" hay không.
"Yên tâm, có chồng ở đây rồi, không để ai bắt nạt em đâu."
[Hừ, anh đừng có bắt nạt là được!]
[Chính xác! Đồ lưu manh.]
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
