0 chữ
Chương 21
Chương 21
Tống Trĩ không quan tâm đến thắng thua, nhưng cậu tuyệt đối không muốn thua Vu Trừng Viễn, cậu lắc đầu, nghiến răng tự cổ vũ bản thân.
Nghiêm Hoài đưa tay tắt micro cài áo của mình và Tống Trĩ, ghé sát tai cậu, trầm giọng nói: "Muốn người khác phát hiện ra bí mật của chúng ta sao?"
Tim Tống Trĩ đập mạnh một cái, cậu không muốn bất kỳ ai biết, mãi mãi không bao giờ muốn.
"Nể mặt anh một chút, đối xử với chồng em nhiệt tình một chút được không?" Trong mắt Nghiêm Hoài, ngập tràn vẻ dịu dàng mà cậu yêu thích.
Tống Trĩ cong môi cười, gật đầu.
[Rốt cuộc là họ đã nói gì vậy?]
[Tắt mic đúng là quá đáng mà!]
Vòng thi thứ hai sắp bắt đầu, Nghiêm Hoài còn chưa kịp chuẩn bị thì Tống Trĩ đã nhào tới, hai tay bám chặt lấy cổ anh.
L*иg ngực Tống Trĩ áp sát vào lưng Nghiêm Hoài, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người kia.
Trọng tài thổi còi báo hiệu xuất phát.
Nghiêm Hoài phản ứng cực nhanh, là người lao ra đầu tiên.
[Wow, nhanh quá!]
[Nhìn cũng ăn ý phết đấy chứ.]
Tốc độ của Nghiêm Hoài nằm trong dự đoán của Tống Trĩ, dù sao hồi cấp ba và đại học anh cũng từng là quán quân cuộc thi chạy 100 mét của trường. Tống Trĩ chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ trận đấu nào của anh, dù cho bị sốt cao hay trốn học bị giáo viên mắng, cậu nhất định sẽ đến cổ vũ.
Phía trước là khu vực chướng ngại vật đầu tiên, Nghiêm Hoài nghiêng đầu, mặt vừa vặn áp vào cánh tay nhỏ bé của Tống Trĩ: "Ôm anh chặt vào, đừng buông tay."
Tống Trĩ gật đầu, cằm áp vào vai anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh hơn.
Thời tiết đang độ cuối xuân đầu hè, ánh nắng chiều gay gắt, phần cổ Nghiêm Hoài bắt đầu toát mồ hôi, theo hướng gió phả vào mặt Tống Trĩ, mang theo mùi sữa tắm quen thuộc trên người anh.
Tống Trĩ lặng lẽ nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào gáy Nghiêm Hoài, mùi hương càng trở nên rõ ràng hơn.
Trừ đêm hôm đó ra, đây là lần gần gũi nhất của cậu với anh Nghiêm Hoài,
Vượt qua hết lớp chướng ngại vật này đến lớp chướng ngại vật khác, cuối cùng họ cũng đến đích, Nghiêm Hoài khom lưng đặt cậu xuống đất.
Trước khi gõ trống báo hiệu về đích, họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Lấy thỏi son mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn rồi tô cho đối phương. Sau đó rút một tờ khăn giấy, hai người đứng hai bên và hôn nhau cách tờ khăn giấy, trên tờ đó phải lưu lại dấu môi hoàn chỉnh của cả hai người mới được tính là hoàn thành.
Khi biết được còn có phần như thế, đầu óc và cơ thể Tống Trĩ lập tức tách nhau ngay tại chỗ.
Thậm chí còn chưa cần thực hiện, trong đầu cậu đã bắt đầu vẽ ra đủ loại hình ảnh "kỳ diệu".
Song Nghiêm Hoài không hề cho Tống Trĩ thời gian do dự, anh rút thỏi son rồi nâng cằm Tống Trĩ lên, thoa cho cậu một lớp, sau đó đặt thỏi son vào tay Tống Trĩ, tự cầm tay cậu thoa lên môi mình.
[Sao lại có cảm giác cường thủ hào đoạt thế nhỉ?]
[Cười chết mất, chồng thật tốt với nhóc nói lắp đấy, tô son cho cậu ấy cẩn thận như vậy, còn của mình thì xấu muốn chết.]
[Bờ môi non mềm này, thật sự rất muốn cắn.]
[Nghiêm Hoài: Không được.]
Sau khi tô son xong, Nghiêm Hoài rút một tờ khăn giấy, anh hơi khom người xuống, ánh mắt ngang bằng với đối phương. Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Tống Trĩ vài giây, sau đó mới chuyển sang nhìn vào mắt cậu.
Khoảng cách giữa môi hai người không quá ba centimet, hơi thở ẩm ướt trong khoang mũi phả vào nhau một cách dễ dàng.
Nghiêm Hoài rút khăn giấy, tay kia thì vòng qua cổ Tống Trĩ định ấn cậu lại gần.
Đầu óc như rỉ sét của Tống Trĩ rốt cuộc cũng kịp phản ứng, luống cuống lùi về sau nửa bước, ngăn cản hành động "hôn" sắp xảy ra.
"Em không muốn sao?" Mặt Nghiêm Hoài lạnh xuống.
Tống Trĩ hoảng hốt lắc đầu: "Không, không có..."
[Tôi nghi ngờ Tống Trĩ bị ép hôn.]
[Kết hôn với đàn ông như thế mà còn phải ép à?]
"Muốn thua bọn họ sao?" Nghiêm Hoài đứng thẳng dậy, dáng vẻ cao ngạo có vẻ không vui.
Tống Trĩ điên cuồng lắc đầu, đáy mắt ẩn chứa vẻ luống cuống không biết làm sao như bị phạm lỗi.
"Hay là..." Nghiêm Hoài tắt mic của hai người, mang theo chút uy hϊếp khó nhận ra: "Tối nay em muốn chen chúc ngủ trên giường đơn với tôi?"
Đầu óc Tống Trĩ như bị luồng gió lạnh thổi qua, mới nhớ ra chi tiết sắp xếp của chương trình.
Chương trình này mỗi tối đều có một phần lựa chọn phòng, căn biệt thự bọn họ ở có hai tầng hầm, tám tầng trên mặt đất, tổng cộng gần trăm căn phòng, mỗi phòng đều có chủ đề khác nhau.
Tất cả khách mời sẽ dựa theo thứ hạng trò chơi trong ngày để chọn loại phòng. Đồng thời, bốn căn phòng được bố trí trong ngày cũng cần phải bỏ ra số tiền sinh hoạt khác nhau để mua. Về lý thuyết, điều kiện phòng càng tốt thì tiền sinh hoạt cần bỏ ra càng nhiều.
Nghiêm Hoài đưa tay tắt micro cài áo của mình và Tống Trĩ, ghé sát tai cậu, trầm giọng nói: "Muốn người khác phát hiện ra bí mật của chúng ta sao?"
Tim Tống Trĩ đập mạnh một cái, cậu không muốn bất kỳ ai biết, mãi mãi không bao giờ muốn.
"Nể mặt anh một chút, đối xử với chồng em nhiệt tình một chút được không?" Trong mắt Nghiêm Hoài, ngập tràn vẻ dịu dàng mà cậu yêu thích.
Tống Trĩ cong môi cười, gật đầu.
[Rốt cuộc là họ đã nói gì vậy?]
[Tắt mic đúng là quá đáng mà!]
Vòng thi thứ hai sắp bắt đầu, Nghiêm Hoài còn chưa kịp chuẩn bị thì Tống Trĩ đã nhào tới, hai tay bám chặt lấy cổ anh.
L*иg ngực Tống Trĩ áp sát vào lưng Nghiêm Hoài, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người kia.
Nghiêm Hoài phản ứng cực nhanh, là người lao ra đầu tiên.
[Wow, nhanh quá!]
[Nhìn cũng ăn ý phết đấy chứ.]
Tốc độ của Nghiêm Hoài nằm trong dự đoán của Tống Trĩ, dù sao hồi cấp ba và đại học anh cũng từng là quán quân cuộc thi chạy 100 mét của trường. Tống Trĩ chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ trận đấu nào của anh, dù cho bị sốt cao hay trốn học bị giáo viên mắng, cậu nhất định sẽ đến cổ vũ.
Phía trước là khu vực chướng ngại vật đầu tiên, Nghiêm Hoài nghiêng đầu, mặt vừa vặn áp vào cánh tay nhỏ bé của Tống Trĩ: "Ôm anh chặt vào, đừng buông tay."
Tống Trĩ gật đầu, cằm áp vào vai anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh hơn.
Thời tiết đang độ cuối xuân đầu hè, ánh nắng chiều gay gắt, phần cổ Nghiêm Hoài bắt đầu toát mồ hôi, theo hướng gió phả vào mặt Tống Trĩ, mang theo mùi sữa tắm quen thuộc trên người anh.
Trừ đêm hôm đó ra, đây là lần gần gũi nhất của cậu với anh Nghiêm Hoài,
Vượt qua hết lớp chướng ngại vật này đến lớp chướng ngại vật khác, cuối cùng họ cũng đến đích, Nghiêm Hoài khom lưng đặt cậu xuống đất.
Trước khi gõ trống báo hiệu về đích, họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Lấy thỏi son mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn rồi tô cho đối phương. Sau đó rút một tờ khăn giấy, hai người đứng hai bên và hôn nhau cách tờ khăn giấy, trên tờ đó phải lưu lại dấu môi hoàn chỉnh của cả hai người mới được tính là hoàn thành.
Khi biết được còn có phần như thế, đầu óc và cơ thể Tống Trĩ lập tức tách nhau ngay tại chỗ.
Thậm chí còn chưa cần thực hiện, trong đầu cậu đã bắt đầu vẽ ra đủ loại hình ảnh "kỳ diệu".
[Sao lại có cảm giác cường thủ hào đoạt thế nhỉ?]
[Cười chết mất, chồng thật tốt với nhóc nói lắp đấy, tô son cho cậu ấy cẩn thận như vậy, còn của mình thì xấu muốn chết.]
[Bờ môi non mềm này, thật sự rất muốn cắn.]
[Nghiêm Hoài: Không được.]
Sau khi tô son xong, Nghiêm Hoài rút một tờ khăn giấy, anh hơi khom người xuống, ánh mắt ngang bằng với đối phương. Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Tống Trĩ vài giây, sau đó mới chuyển sang nhìn vào mắt cậu.
Khoảng cách giữa môi hai người không quá ba centimet, hơi thở ẩm ướt trong khoang mũi phả vào nhau một cách dễ dàng.
Nghiêm Hoài rút khăn giấy, tay kia thì vòng qua cổ Tống Trĩ định ấn cậu lại gần.
Đầu óc như rỉ sét của Tống Trĩ rốt cuộc cũng kịp phản ứng, luống cuống lùi về sau nửa bước, ngăn cản hành động "hôn" sắp xảy ra.
"Em không muốn sao?" Mặt Nghiêm Hoài lạnh xuống.
Tống Trĩ hoảng hốt lắc đầu: "Không, không có..."
[Tôi nghi ngờ Tống Trĩ bị ép hôn.]
[Kết hôn với đàn ông như thế mà còn phải ép à?]
"Muốn thua bọn họ sao?" Nghiêm Hoài đứng thẳng dậy, dáng vẻ cao ngạo có vẻ không vui.
Tống Trĩ điên cuồng lắc đầu, đáy mắt ẩn chứa vẻ luống cuống không biết làm sao như bị phạm lỗi.
"Hay là..." Nghiêm Hoài tắt mic của hai người, mang theo chút uy hϊếp khó nhận ra: "Tối nay em muốn chen chúc ngủ trên giường đơn với tôi?"
Đầu óc Tống Trĩ như bị luồng gió lạnh thổi qua, mới nhớ ra chi tiết sắp xếp của chương trình.
Chương trình này mỗi tối đều có một phần lựa chọn phòng, căn biệt thự bọn họ ở có hai tầng hầm, tám tầng trên mặt đất, tổng cộng gần trăm căn phòng, mỗi phòng đều có chủ đề khác nhau.
Tất cả khách mời sẽ dựa theo thứ hạng trò chơi trong ngày để chọn loại phòng. Đồng thời, bốn căn phòng được bố trí trong ngày cũng cần phải bỏ ra số tiền sinh hoạt khác nhau để mua. Về lý thuyết, điều kiện phòng càng tốt thì tiền sinh hoạt cần bỏ ra càng nhiều.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
