0 chữ
Chương 22
Chương 22
Tống Trĩ đã tìm hiểu trước về hạng phòng của các kỳ trước đó, khách mời xếp hạng sau cùng thì phòng được chọn không chỉ môi trường kém, mà rất nhiều phòng chỉ có giường đơn chật chội. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi, hậu quả của việc chen chúc ngủ chung giường đơn với Nghiêm Hoài.
Đầu óc cậu nóng lên, rút khăn giấy ra rồi nhón chân hôn lên cổ Nghiêm Hoài một cái.
Màu son môi của hai người in trên đó một cách ngay ngắn.
Vì làm quá nhanh, Tống Trĩ còn chưa kịp căng thẳng thì đã kết thúc.
Đồng tử Nghiêm Hoài có một thoáng thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Anh liếʍ môi rồi rút khăn giấy ra, kiên nhẫn lau sạch son môi cho Tống Trĩ.
Tống Trĩ sờ sờ môi, vừa rồi là hôn như thế nào nhỉ? Quá vội vàng, quên mất cảm giác là như thế nào rồi.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng chỉ đạt được hạng ba. Tiếp tục thua nữa thì bọn họ rất có thể sẽ không lấy đủ tiền sinh hoạt, còn phải chọn phòng sau cùng.
Tống Trĩ như được tiêm máu gà, ba vòng thi đấu sau, cậu đã quen với cách chơi, vì vậy trở nên tích cực hơn ai hết.
Lúc trọng tài tuyên bố bắt đầu, cậu liền nhanh chóng leo lên lưng Nghiêm Hoài, đến điểm cuối chủ động thoa son môi cho anh, sau đó rút khăn giấy ra hôn.
Chỉ cần cậu đủ nhanh, đầu óc sẽ không theo kịp hành động, càng không rảnh để ý đến việc căng thẳng và đỏ mặt.
[Cháu trai đột nhiên thông suốt rồi?]
[Có lẽ là do chồng dạy dỗ tốt.]
Trong năm vòng đấu, vòng đầu bọn họ về cuối, vòng thứ hai hạng ba, nhưng ba vòng sau thì hai người phối hợp ăn ý, cuối cùng đạt được hạng nhất chung cuộc.
Cuộc thi kết thúc, nhân viên công tác phát tiền sinh hoạt cho các khách mời, cặp "Yên Chi" đạt hạng nhất nhận được 40 tệ tiền sinh hoạt.
Tống Trĩ xách túi đựng tiền của mình, đi đến trước mặt hai cặp khách mời còn lại.
[Nhóc nói lắp làm gì đấy?]
[Muốn kẹo thì tìm chồng cậu đi.]
Trương Luân nhìn bàn tay Tống Trĩ chìa ra, vỗ trán một cái: "Ấy, suýt nữa thì tôi quên mất."
Nói xong, Trương Luân móc ra 6 tệ tiền sinh hoạt, đặt vào lòng bàn tay Tống Trĩ: "Nè, trả nợ cậu."
Xong một cặp khách mời, Tống Trĩ tiếp tục đi sang bên kia "đòi nợ", còn không quên trả lại "thẻ ghi nợ" cho chủ.
[Haha cậu ta vẫn còn nhớ kìa!]
[Giống hệt tôi lúc nhận được tiền tiêu vặt.]
"Lúc trước trêu cậu thôi, ảnh có chữ ký của tôi có thể giữ lại làm kỷ niệm mà!" Trương Luân ở phía sau gọi cậu: "Tiểu Tống, cậu thật sự không cần sao? Sau này hối hận cũng không kịp đâu."
[Haha Tiểu Tống mới không thèm.]
[Tiểu Tống đang bận đi khoe công với chồng kìa!]
Tống Trĩ bỏ hết số tiền sinh hoạt đòi được vào trong túi, hớn hở tìm thấy Nghiêm Hoài, chìa tay đưa hết cho anh.
Nghiêm Hoài nhận lấy túi, ước chừng trọng lượng: "Khá lắm, lát nữa cùng đi mua đồ ăn vặt nhé."
[Chua quá, chua chết mất.]
[Chồng nhà người ta lúc nào cũng tốt QWQ.]
Nghiêm Hoài buộc chặt miệng túi, lại nhét hết vào túi áo khoác của Tống Trĩ: "Em giữ cho kỹ, đừng để mất."
[Ở nhà cũng là cháu trai quản tiền à?]
[Cứ như cậu ta thì không phá sản mới lạ?]
Hoạt động ngày đầu tiên tương đối nhẹ nhàng, sau bốn giờ rưỡi chiều là thời gian dành cho hai người, cho đến tối chia phòng đều do bản thân tự sắp xếp.
Đồng thời, bữa tối cũng cần khách mời tự giải quyết, tiền sinh hoạt có thể đổi thành tiền mặt từ chương trình bất cứ lúc nào.
Nghiêm Hoài hỏi cậu: "Em có muốn ra ngoài ăn không?"
Tống Trĩ lắc đầu.
"Vẫn muốn ăn mì trưa nay à?"
"Vâng." Tống Trĩ vui vẻ gật đầu.
[Chỉ thích ăn mì của chồng.]
[Đứa nhỏ ngốc này làm như thể chưa được ăn đồ ngon bao giờ vậy.]
"Được." Nghiêm Hoài chìa tay ra: "Sếp Tống có thể thưởng chút tiền mua rau không?"
"Ừm." Tống Trĩ lấy từ trong túi tiền ra 5 tệ tiền sinh hoạt đưa cho anh.
Một tệ tiền sinh hoạt có thể đổi được mười tệ.
"Thêm năm tệ nữa đi." Nghiêm Hoài nói.
"Không, không đủ sao?" Tống Trĩ tính toán số lượng tiền sinh hoạt, còn phải để dành thêm một ít, tối nay chọn một căn phòng tốt nữa.
"Mua rau thì đủ, mua đồ ăn vặt cho em e là không đủ."
"Em, có thể, ăn sao?" Tống Trĩ chớp chớp mắt, tâm trí đã bay đến siêu thị.
"Muốn ăn không?"
"Muốn ạ." Tống Trĩ thật sự rất thèm, muốn ăn khoai tây chiên vị mới, còn có kem nữa.
“Em muốn ăn là được.”
[Thật không biết nên ghen tị với ai trong hai người bọn họ nữa.]
[Ghen tị khiến tôi trở nên xấu xí quá.]
Đổi tiền xong, buổi trưa hai người lái xe đến siêu thị. Buổi tối chỉ ăn mì nên nguyên liệu cần không nhiều, số tiền còn lại đều có thể dùng để mua đồ ăn vặt.
Nghiêm Hoài đẩy xe đến bên tủ lạnh, lấy hai chai Coca, lại đặt hai hộp kem nhỏ lên xe: "Hôm nay một hộp ngày mai một hộp."
Trên đường đi, Tống Trĩ chẳng hề cần tự chọn lựa, Nghiêm Hoài rất hiểu sở thích của cậu, đã mua hết những món cậu muốn ăn.
Tống Trĩ áy náy bất an, nhất định là đồ ăn vặt ở nhà quá nhiều, đều bị anh Nghiêm Hoài nhớ rõ hết rồi.
Đầu óc cậu nóng lên, rút khăn giấy ra rồi nhón chân hôn lên cổ Nghiêm Hoài một cái.
Màu son môi của hai người in trên đó một cách ngay ngắn.
Vì làm quá nhanh, Tống Trĩ còn chưa kịp căng thẳng thì đã kết thúc.
Đồng tử Nghiêm Hoài có một thoáng thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Anh liếʍ môi rồi rút khăn giấy ra, kiên nhẫn lau sạch son môi cho Tống Trĩ.
Tống Trĩ sờ sờ môi, vừa rồi là hôn như thế nào nhỉ? Quá vội vàng, quên mất cảm giác là như thế nào rồi.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng chỉ đạt được hạng ba. Tiếp tục thua nữa thì bọn họ rất có thể sẽ không lấy đủ tiền sinh hoạt, còn phải chọn phòng sau cùng.
Lúc trọng tài tuyên bố bắt đầu, cậu liền nhanh chóng leo lên lưng Nghiêm Hoài, đến điểm cuối chủ động thoa son môi cho anh, sau đó rút khăn giấy ra hôn.
Chỉ cần cậu đủ nhanh, đầu óc sẽ không theo kịp hành động, càng không rảnh để ý đến việc căng thẳng và đỏ mặt.
[Cháu trai đột nhiên thông suốt rồi?]
[Có lẽ là do chồng dạy dỗ tốt.]
Trong năm vòng đấu, vòng đầu bọn họ về cuối, vòng thứ hai hạng ba, nhưng ba vòng sau thì hai người phối hợp ăn ý, cuối cùng đạt được hạng nhất chung cuộc.
Cuộc thi kết thúc, nhân viên công tác phát tiền sinh hoạt cho các khách mời, cặp "Yên Chi" đạt hạng nhất nhận được 40 tệ tiền sinh hoạt.
Tống Trĩ xách túi đựng tiền của mình, đi đến trước mặt hai cặp khách mời còn lại.
[Muốn kẹo thì tìm chồng cậu đi.]
Trương Luân nhìn bàn tay Tống Trĩ chìa ra, vỗ trán một cái: "Ấy, suýt nữa thì tôi quên mất."
Nói xong, Trương Luân móc ra 6 tệ tiền sinh hoạt, đặt vào lòng bàn tay Tống Trĩ: "Nè, trả nợ cậu."
Xong một cặp khách mời, Tống Trĩ tiếp tục đi sang bên kia "đòi nợ", còn không quên trả lại "thẻ ghi nợ" cho chủ.
[Haha cậu ta vẫn còn nhớ kìa!]
[Giống hệt tôi lúc nhận được tiền tiêu vặt.]
"Lúc trước trêu cậu thôi, ảnh có chữ ký của tôi có thể giữ lại làm kỷ niệm mà!" Trương Luân ở phía sau gọi cậu: "Tiểu Tống, cậu thật sự không cần sao? Sau này hối hận cũng không kịp đâu."
[Haha Tiểu Tống mới không thèm.]
[Tiểu Tống đang bận đi khoe công với chồng kìa!]
Tống Trĩ bỏ hết số tiền sinh hoạt đòi được vào trong túi, hớn hở tìm thấy Nghiêm Hoài, chìa tay đưa hết cho anh.
[Chua quá, chua chết mất.]
[Chồng nhà người ta lúc nào cũng tốt QWQ.]
Nghiêm Hoài buộc chặt miệng túi, lại nhét hết vào túi áo khoác của Tống Trĩ: "Em giữ cho kỹ, đừng để mất."
[Ở nhà cũng là cháu trai quản tiền à?]
[Cứ như cậu ta thì không phá sản mới lạ?]
Hoạt động ngày đầu tiên tương đối nhẹ nhàng, sau bốn giờ rưỡi chiều là thời gian dành cho hai người, cho đến tối chia phòng đều do bản thân tự sắp xếp.
Đồng thời, bữa tối cũng cần khách mời tự giải quyết, tiền sinh hoạt có thể đổi thành tiền mặt từ chương trình bất cứ lúc nào.
Nghiêm Hoài hỏi cậu: "Em có muốn ra ngoài ăn không?"
Tống Trĩ lắc đầu.
"Vẫn muốn ăn mì trưa nay à?"
"Vâng." Tống Trĩ vui vẻ gật đầu.
[Chỉ thích ăn mì của chồng.]
[Đứa nhỏ ngốc này làm như thể chưa được ăn đồ ngon bao giờ vậy.]
"Được." Nghiêm Hoài chìa tay ra: "Sếp Tống có thể thưởng chút tiền mua rau không?"
"Ừm." Tống Trĩ lấy từ trong túi tiền ra 5 tệ tiền sinh hoạt đưa cho anh.
Một tệ tiền sinh hoạt có thể đổi được mười tệ.
"Thêm năm tệ nữa đi." Nghiêm Hoài nói.
"Không, không đủ sao?" Tống Trĩ tính toán số lượng tiền sinh hoạt, còn phải để dành thêm một ít, tối nay chọn một căn phòng tốt nữa.
"Mua rau thì đủ, mua đồ ăn vặt cho em e là không đủ."
"Em, có thể, ăn sao?" Tống Trĩ chớp chớp mắt, tâm trí đã bay đến siêu thị.
"Muốn ăn không?"
"Muốn ạ." Tống Trĩ thật sự rất thèm, muốn ăn khoai tây chiên vị mới, còn có kem nữa.
“Em muốn ăn là được.”
[Thật không biết nên ghen tị với ai trong hai người bọn họ nữa.]
[Ghen tị khiến tôi trở nên xấu xí quá.]
Đổi tiền xong, buổi trưa hai người lái xe đến siêu thị. Buổi tối chỉ ăn mì nên nguyên liệu cần không nhiều, số tiền còn lại đều có thể dùng để mua đồ ăn vặt.
Nghiêm Hoài đẩy xe đến bên tủ lạnh, lấy hai chai Coca, lại đặt hai hộp kem nhỏ lên xe: "Hôm nay một hộp ngày mai một hộp."
Trên đường đi, Tống Trĩ chẳng hề cần tự chọn lựa, Nghiêm Hoài rất hiểu sở thích của cậu, đã mua hết những món cậu muốn ăn.
Tống Trĩ áy náy bất an, nhất định là đồ ăn vặt ở nhà quá nhiều, đều bị anh Nghiêm Hoài nhớ rõ hết rồi.
3
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
