0 chữ
Chương 20
Chương 20
Mấy vòng thi đấu tiếp theo, Tống Trĩ liên tục ngồi ở vị trí bá chủ, cho đến khi Nghiêm Hoài chuẩn bị xong bữa trưa thì Tống Trĩ đã tích lũy được mười một tấm "thẻ nợ".
Các khách mời khác lần lượt nhận thua, người thì đi rửa tay, người thì đi về phía phòng ăn.
Tống Trĩ nán lại trước bàn cờ một lúc, cũng đi về phía phòng ăn, nhưng mục tiêu của cậu không phải là bàn ăn.
Mà là Nghiêm Hoài.
[Tên cà lăm này muốn làm gì vậy?]
[Ăn cơm thì phải rửa tay trước, cậu không hiểu à?]
Tống Trĩ đứng trước mặt Nghiêm Hoài, đưa "thẻ nợ" các loại mà khách mời khác đã đưa cho cậu ra trước mặt đối phương.
"Đây là cái gì?"
"À, đều là tiền sinh hoạt mà chúng tôi thua cậu ấy đấy, Tiểu Tống nhà cậu chơi cờ caro giỏi thật." Tiết Văn ngồi bên bàn ăn lên tiếng.
Tống Trĩ được khen đến ngượng ngùng, cờ caro của cậu là do anh Nghiêm Hoài dạy, trình độ còn thua xa anh.
"Sao nhóc nhà ta giỏi thế." Nghiêm Hoài nhận những tấm thẻ cậu đưa tới, lật vài tấm ngẫu nhiên xem qua, sau đó lại nhét vào túi áo của Tống Trĩ: "Em cất đi, lát nữa chúng ta mua đồ ăn vặt."
Tống Trĩ không phải vì muốn xin đồ ăn vặt, cũng không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, cậu ngẩn người ra, chớp chớp mắt mấy cái vẫn chưa kịp phản ứng.
"Không đủ à?" Nghiêm Hoài nghiêng đầu, khóe miệng lướt qua dái tai, hơi thở ấm áp lùa vào vành tai cậu: "Vậy... tối nay sẽ “khen” em thật tốt."
[Khen cái gì? Nói rõ ra xem.]
[Là kiểu tôi đang nghĩ đấy à?]
[Bíp ... Thẻ người lớn.]
[Mẹ nó, ai mà chịu nổi được chứ?]
Mặc dù Tống Trĩ không hiểu, khen của Nghiêm Hoài rốt cuộc là có ý gì, nhưng điều đó không hề cản trở những suy nghĩ bay bổng miên man trong đầu cậu.
Cho đến khi bàn tay Nghiêm Hoài luồn vào mái tóc cậu, xua tan dòng suy nghĩ lung tung ấy: "Rửa tay ăn cơm thôi."
Trên bàn ăn, các khách mời khác đang trò chuyện rôm rả, Tống Trĩ chỉ cúi đầu ăn cơm, thức ăn cũng là do Nghiêm Hoài gắp cho.
"Sếp Nghiêm, Tiểu Tống nhà cậu có phải bị sốt rồi không?", Tiết Văn ngồi đối diện Tống Trĩ, nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng như sắp bốc cháy.
Nghiêm Hoài đặt đũa xuống, đưa tay lên trán cậu thử nhiệt độ, dường như đã đoán trước được kết quả: "Em ấy không sao, bức bối lâu quá, hít thở chút không khí sẽ ổn ngay thôi."
[Ghét thật đấy, chẳng phải là do anh trêu sao.]
[Tối nay muốn được "khen" kiểu gì?]
[Chẳng phải là một đêm mười bốn hiệp sao?]
Sau bữa trưa, tất cả khách mời tập trung tại sân vườn rộng lớn trước biệt thự, bắt đầu nhiệm vụ trò chơi đầu tiên, cũng là phần phát tiền sinh hoạt lần đầu.
Động Lòng Trăm Phần Trăm là chương trình truyền hình thực tế về tình yêu và hôn nhân, nên khi thiết kế các trò chơi thì tổ chương trình đa phần sẽ sắp xếp theo hình thức cặp đôi.
Vì thế trò chơi này là vượt chướng ngại vật, yêu cầu hai bên phải phối hợp ăn ý, một người cõng người kia trên lưng, vượt qua các thử thách theo yêu cầu của chương trình, cặp đôi nào về đích và hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ giành chiến thắng trong vòng đấu đó.
Trò chơi gồm năm vòng, cặp đôi giành chiến thắng nhiều nhất sẽ là quán quân, nhận được 40 tệ tiền sinh hoạt, cặp đôi về nhì nhận được 30 tệ tiền sinh hoạt, cứ thế lần lượt giảm dần.
Ngay từ vòng thi đấu đầu tiên, cặp đôi "Yên Chi"(*) đã bộc lộ rõ điểm yếu.
(*) gốc 胭脂, pinyin là yān zhi, 胭 đồng âm với 严 - Nghiêm (yán) trong tên của Nghiêm Hoài, 脂 đồng âm với 稚 - Trĩ (zhì) trong tên của Tống Trĩ.
Khi các khách mời khác đã xuất phát, Tống Trĩ vẫn còn đứng sau lưng Nghiêm Hoài không dám nhảy lên.
Tống Trĩ kéo kéo chiếc áo phông mỏng tang chỉ có một lớp vải, cứ vậy mà leo lên thì chẳng khác nào tiếp xúc thân mật?
Chạy ở vị trí dẫn đầu là cặp “Trướng Huyết”(*), Tiết Văn hơn bốn mươi tuổi, cõng trên lưng người chồng Trương Luân gầy như que củi, chạy vun vυ"t như bay.
(*) gốc 涨血, pinyin là zhǎng xiě, 涨 đồng âm với 张 - Trương (zhāng) trong tên của Trương Luân, 血 đồng âm với 薛 - Tiết (xuē) trong tên của Tiết Văn.
Tống Trĩ xoay xoay cánh tay nhỏ bé gầy gò của mình, sau đó nhìn sang thân hình rắn chắc hoàn hảo nhờ tập luyện lâu dài của Nghiêm Hoài.
Hình như hơi thiếu khả thi.
Khó quá.
[Móa, nhóc nói lắp còn lề mề cái gì nữa vậy?]
[Không làm được thì không phải đàn ông!]
Nghiêm Hoài ngược lại không hề vội vàng, nhìn thấy các khách mời càng lúc càng tiến gần đến đích, lại liếc mắt nhìn Tống Trĩ đang loay hoay với mình: "Muốn thua à?"
Tống Trĩ lắc đầu.
"Lên đây." Nghiêm Hoài xoay người, ngoắc tay với cậu.
Tống Trĩ vừa mới vòng tay qua vai Nghiêm Hoài thì đã bị anh ôm đùi rồi nhấc bổng lên.
Mặc dù tốc độ của Nghiêm Hoài rất nhanh, nhưng vẫn chậm hơn các khách mời khác một đoạn xa. Khi họ vừa mới vượt qua chướng ngại vật đầu tiên thì cặp đôi về thứ ba từ dưới lên đã hoàn thành nhiệm vụ, vòng thi đầu tiên kết thúc, họ rơi thẳng xuống vị trí cuối cùng.
Tống Trĩ tự biết mình có lỗi, ủ rũ chạy về vạch xuất phát.
Nghiêm Hoài cũng không giận: "Ván sau còn muốn thua nữa không?"
"Muốn bị Vu Trừng Viễn chế nhạo à?"
Các khách mời khác lần lượt nhận thua, người thì đi rửa tay, người thì đi về phía phòng ăn.
Tống Trĩ nán lại trước bàn cờ một lúc, cũng đi về phía phòng ăn, nhưng mục tiêu của cậu không phải là bàn ăn.
Mà là Nghiêm Hoài.
[Tên cà lăm này muốn làm gì vậy?]
[Ăn cơm thì phải rửa tay trước, cậu không hiểu à?]
Tống Trĩ đứng trước mặt Nghiêm Hoài, đưa "thẻ nợ" các loại mà khách mời khác đã đưa cho cậu ra trước mặt đối phương.
"Đây là cái gì?"
"À, đều là tiền sinh hoạt mà chúng tôi thua cậu ấy đấy, Tiểu Tống nhà cậu chơi cờ caro giỏi thật." Tiết Văn ngồi bên bàn ăn lên tiếng.
Tống Trĩ được khen đến ngượng ngùng, cờ caro của cậu là do anh Nghiêm Hoài dạy, trình độ còn thua xa anh.
Tống Trĩ không phải vì muốn xin đồ ăn vặt, cũng không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, cậu ngẩn người ra, chớp chớp mắt mấy cái vẫn chưa kịp phản ứng.
"Không đủ à?" Nghiêm Hoài nghiêng đầu, khóe miệng lướt qua dái tai, hơi thở ấm áp lùa vào vành tai cậu: "Vậy... tối nay sẽ “khen” em thật tốt."
[Khen cái gì? Nói rõ ra xem.]
[Là kiểu tôi đang nghĩ đấy à?]
[Bíp ... Thẻ người lớn.]
[Mẹ nó, ai mà chịu nổi được chứ?]
Mặc dù Tống Trĩ không hiểu, khen của Nghiêm Hoài rốt cuộc là có ý gì, nhưng điều đó không hề cản trở những suy nghĩ bay bổng miên man trong đầu cậu.
Cho đến khi bàn tay Nghiêm Hoài luồn vào mái tóc cậu, xua tan dòng suy nghĩ lung tung ấy: "Rửa tay ăn cơm thôi."
"Sếp Nghiêm, Tiểu Tống nhà cậu có phải bị sốt rồi không?", Tiết Văn ngồi đối diện Tống Trĩ, nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng như sắp bốc cháy.
Nghiêm Hoài đặt đũa xuống, đưa tay lên trán cậu thử nhiệt độ, dường như đã đoán trước được kết quả: "Em ấy không sao, bức bối lâu quá, hít thở chút không khí sẽ ổn ngay thôi."
[Ghét thật đấy, chẳng phải là do anh trêu sao.]
[Tối nay muốn được "khen" kiểu gì?]
[Chẳng phải là một đêm mười bốn hiệp sao?]
Sau bữa trưa, tất cả khách mời tập trung tại sân vườn rộng lớn trước biệt thự, bắt đầu nhiệm vụ trò chơi đầu tiên, cũng là phần phát tiền sinh hoạt lần đầu.
Động Lòng Trăm Phần Trăm là chương trình truyền hình thực tế về tình yêu và hôn nhân, nên khi thiết kế các trò chơi thì tổ chương trình đa phần sẽ sắp xếp theo hình thức cặp đôi.
Trò chơi gồm năm vòng, cặp đôi giành chiến thắng nhiều nhất sẽ là quán quân, nhận được 40 tệ tiền sinh hoạt, cặp đôi về nhì nhận được 30 tệ tiền sinh hoạt, cứ thế lần lượt giảm dần.
Ngay từ vòng thi đấu đầu tiên, cặp đôi "Yên Chi"(*) đã bộc lộ rõ điểm yếu.
(*) gốc 胭脂, pinyin là yān zhi, 胭 đồng âm với 严 - Nghiêm (yán) trong tên của Nghiêm Hoài, 脂 đồng âm với 稚 - Trĩ (zhì) trong tên của Tống Trĩ.
Khi các khách mời khác đã xuất phát, Tống Trĩ vẫn còn đứng sau lưng Nghiêm Hoài không dám nhảy lên.
Tống Trĩ kéo kéo chiếc áo phông mỏng tang chỉ có một lớp vải, cứ vậy mà leo lên thì chẳng khác nào tiếp xúc thân mật?
Chạy ở vị trí dẫn đầu là cặp “Trướng Huyết”(*), Tiết Văn hơn bốn mươi tuổi, cõng trên lưng người chồng Trương Luân gầy như que củi, chạy vun vυ"t như bay.
(*) gốc 涨血, pinyin là zhǎng xiě, 涨 đồng âm với 张 - Trương (zhāng) trong tên của Trương Luân, 血 đồng âm với 薛 - Tiết (xuē) trong tên của Tiết Văn.
Tống Trĩ xoay xoay cánh tay nhỏ bé gầy gò của mình, sau đó nhìn sang thân hình rắn chắc hoàn hảo nhờ tập luyện lâu dài của Nghiêm Hoài.
Hình như hơi thiếu khả thi.
Khó quá.
[Móa, nhóc nói lắp còn lề mề cái gì nữa vậy?]
[Không làm được thì không phải đàn ông!]
Nghiêm Hoài ngược lại không hề vội vàng, nhìn thấy các khách mời càng lúc càng tiến gần đến đích, lại liếc mắt nhìn Tống Trĩ đang loay hoay với mình: "Muốn thua à?"
Tống Trĩ lắc đầu.
"Lên đây." Nghiêm Hoài xoay người, ngoắc tay với cậu.
Tống Trĩ vừa mới vòng tay qua vai Nghiêm Hoài thì đã bị anh ôm đùi rồi nhấc bổng lên.
Mặc dù tốc độ của Nghiêm Hoài rất nhanh, nhưng vẫn chậm hơn các khách mời khác một đoạn xa. Khi họ vừa mới vượt qua chướng ngại vật đầu tiên thì cặp đôi về thứ ba từ dưới lên đã hoàn thành nhiệm vụ, vòng thi đầu tiên kết thúc, họ rơi thẳng xuống vị trí cuối cùng.
Tống Trĩ tự biết mình có lỗi, ủ rũ chạy về vạch xuất phát.
Nghiêm Hoài cũng không giận: "Ván sau còn muốn thua nữa không?"
"Muốn bị Vu Trừng Viễn chế nhạo à?"
3
0
1 tuần trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
