TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Dưới sự đồng hành của chồng, Vu Trừng Viễn cùng hắn ra ngoài đi dạo, hai cặp khách mời còn lại thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Tống Trĩ.

"Hình như Tống Trĩ không giống lắm với những gì trên mạng nói nhỉ?"

Trong mắt giới truyền thông, Tống Trĩ là người gặp ai cũng cà khịa, kiêu ngạo ngất trời, tuyệt đối không ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.

"Hay là chúng ta qua chào hỏi một chút?"

Dù sao cũng phải chung sống hợp tác một khoảng thời gian, không giao lưu chút gì thì có vẻ không thích hợp lắm.

Tiết Văn dẫn đầu, cô ấy hắng giọng, đưa ra một quả táo: "Cái đó, Tiểu Tống à, cậu ăn một quả không?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Tống Trĩ đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lạnh lùng để lại một câu.

Dù sao cũng nói câu cảm ơn, coi như là cũng có lễ phép, cũng không mắng cô ấy nhưng quả thật là khá lạnh nhạt.

Tiết Văn lúng túng tự bào chữa: "Ồ vậy à, được rồi, chồng cậu chọn trái cây cũng được đấy, quả táo này thật sự rất ngọt."

Nghe thấy xưng hô "chồng cậu", Tống Trĩ ngẩng đầu nhìn quả táo. Quả táo đỏ tím này, đúng là quả cậu và Nghiêm Hoài đã cùng nhau đi siêu thị mua trước đó.

Tống Trĩ nhớ, quả mà Tiết Văn đang cầm là quả to nhất, đẹp nhất trong túi táo kia.

Tống Trĩ tắt điện thoại, lại đưa tay ra: "Đưa cho tôi đi, cảm ơn."

[Chồng mua là biết ăn ngay hả?]

[Táo của chồng thì ngọt hơn của người khác à?]

"Muốn chơi cờ caro không?" Tiết Văn mỉm cười.

Mấy vị khách mời còn lại rảnh tới phát chán, nên lôi từ dưới bàn trà ra vài trò chơi lên bàn để chơi.

Tống Trĩ nhìn quả táo ngọt lịm đã bị cắn một miếng trong tay mình, lại nhìn vào ánh mắt của đối phương, khẽ gật đầu.

[Trên mặt cháu trai viết rõ là không muốn chơi.]

[Rõ ràng chỉ là muốn trả lại ân tình quả táo thôi.]

Bàn cờ caro đã được bày ra, bây giờ có năm người chơi, nên nhất định phải đặt ra luật chơi.

Sau khi thảo luận, mọi người quyết định sử dụng chế độ loại trực tiếp 1v1, để tăng thêm tính thử thách và thú vị cho trò chơi, người nào thua ngoài việc phải nhường chỗ cho khách mời tiếp theo, còn phải nợ người thắng một tệ tiền sinh hoạt.

Thứ tự thi đấu được quyết định bằng cách bốc thăm, Tống Trĩ bốc được lượt thi thứ ba. Hai vị khách mời trước tiên bắt đầu ván đầu tiên, Tống Trĩ chẳng hề quan tâm, chỉ ngồi ở đầu kia của ghế sofa, đeo tai nghe một mình ăn táo.

[Không có gì quan trọng bằng táo của chồng.]

[Ăn nhiều như vậy, không sợ đầy bụng sao?]

[Cậu mà dám béo lên là tôi dám bỏ làm fan đấy.]

Ván đầu tiên là trận đấu gia đình của Tiết Văn và chồng Trương Luân, Tiết Văn nhanh chóng thua cuộc, nhưng hai người là vợ chồng nên không tồn tại chuyện nợ tiền sinh hoạt.

Các khách mời khác gọi Tống Trĩ, cậu vừa ăn xong quả táo, gặm tới mức sạch bong, chỉ còn lại cái hạt cuối cùng là không thể gặm được.

[Cháu trai sao tiết kiệm thế?]

[Xấu hổ quá, chưa bao giờ được ăn à?]

Tống Trĩ ném hạt táo vào thùng rác, tháo tai nghe xuống rồi ngồi vào bàn cờ.

[Hình như cậu ta bắt đầu nghiêm túc rồi đấy?]

[Vì tiền sinh hoạt à?]

Tống Trĩ không quan tâm đến việc thắng thua trong trò chơi, nhưng nhất định phải thắng được nhiều tiền sinh hoạt, như vậy mới có thể khiến anh Nghiêm Hoài sống thoải mái hơn trong chương trình.

Tống Trĩ đi trước, chưa đến năm phút thì mười lăm quân cờ đã giành chiến thắng.

"Tiểu Tống cậu giỏi quá." Trương Luân giơ ngón tay cái lên: "Tôi thua một cách tâm phục khẩu phục."

"Nhanh nợ Tiểu Tống một tệ đi." Tiết Văn cũng hào phóng, đứng bên cạnh thúc giục chồng mình.

Bây giờ vấn đề quan trọng là, chương trình vẫn chưa chính thức bắt đầu, tất cả khách mời đều chưa có tiền sinh hoạt trên tay, nhưng vì tính nghi thức nên nhất định phải có giấy nợ làm bằng chứng.

Trương Luân lục tìm trong cặp sách rồi lôi ra một xấp ảnh cá nhân, lựa chọn hồi lâu mới tìm được một tấm ưng ý nhất, sau đó ký tên lên mặt trước, đồng thời viết ở mặt sau: [Hôm nay nợ Tống Trĩ một tệ tiền sinh hoạt.]

[Haha mang theo nhiều ảnh như vậy để làm gì thế!]

[Tự luyến hả?]

"Có tiền sinh hoạt thật rồi thì lấy cái này đổi với tôi." Cuối cùng Trương Luân lưu luyến nhìn tấm ảnh có chữ ký của mình một cái, sau đó mới luyến tiếc đưa cho Tống Trĩ: "Nếu cậu không nỡ trả lại cho tôi, vậy thì sẽ không có tiền sinh hoạt đâu đấy!"

Tống Trĩ liếc nhìn căn bếp đang mở cửa cách đó vài mét, bây giờ mà mắng người thì nhất định sẽ bị anh Nghiêm Hoài nghe thấy.

Thôi vậy, nhịn một chút là qua.

Tống Trĩ cố gắng nặn ra một nụ cười, nhận lấy tấm ảnh rồi cất vào túi áo.

2

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.