TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Cảm giác no bụng khiến người ta hạnh phúc, nếu dì Lan cũng nấu ăn ngon như vậy thì cậu đã chẳng cần ăn vặt làm gì.

Ăn mì xong, Tống Trĩ bưng bát đi đến bên bồn rửa.

Nghiêm Hoài lấy bát đũa trong tay cậu: "No chưa?"

Tống Trĩ gật đầu: "Em, em có thể giúp..."

[Chậc, ai mà ngờ được chứ, mấy hôm trước tên cà lăm này vừa mới mắng cho một minh tinh tuyến mười tám rút khỏi giới đấy.]

[Tình yêu khiến người ta đánh mất bản thân mà.]

"Đưa điện thoại cho anh." Nghiêm Hoài duỗi tay.

Tống Trĩ không hỏi lý do, lập tức đưa cho anh.

[Chẳng ai thoát khỏi kiếp bị kiểm tra điện thoại hết.]

[Trong điện thoại toàn là mấy câu chửi người ta không chứ gì.]

Nghiêm Hoài mở điện thoại của Tống Trĩ, mở giao diện trò chơi rồi đưa cho cậu: "Đứng đây chơi đi, hai mươi phút nữa mới được ngồi xuống."

Vừa ăn cơm xong mà ngồi ngay sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa, gây khó chịu cho dạ dày.

Tống Trĩ ngơ ngác gật đầu: "Vậy, em, em giúp gì đây?"

"Ở bên cạnh anh là đủ rồi."

"A." Tống Trĩ cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén sự rung động không để người khác nhận ra, cậu ngoan ngoãn đứng bên cạnh tiếp tục chơi game.

[Đệt, nhanh vậy đã được ăn gà rồi?]

[Lúc nãy cứ chết hoài chắc là vì không có chồng ở bên hả?]

Tống Trĩ chỉ chơi đúng một ván game, cậu trả điện thoại lại, rồi vẫn đứng bên cạnh anh.

Nghiêm Hoài tranh thủ lúc xào đồ ăn quay đầu nhìn cậu: "Ra ngoài nghỉ ngơi đi em."

Tống Trĩ cầm ly nước cam ép mà Nghiêm Hoài đặt cạnh cậu cách đây năm phút trước, lắc đầu.

Anh Nghiêm Hoài ở đâu thì cậu ở đó, cậu không thèm ra ngoài nghe đám người kia nói mấy chuyện nhạt nhẽo đâu.

Nghiêm Hoài không đuổi cậu nữa, cắt nửa quả cà chua đưa qua: "Ăn không, ngọt lắm đấy."

Người đối diện mặc một chiếc áo sơ mi caro màu sáng, trông dịu dàng hơn ngày thường thấy rõ, tay áo vẫn đang xắn lên, trên tay cầm nửa quả cà chua đỏ mọng, đầu ngón tay còn đọng lại vài giọt nước.

"Không ăn à?" Thấy cậu không động đậy, Nghiêm Hoài nói: "Vậy anh ăn hết đấy."

"Ăn." Thấy đối phương định rụt tay lại, Tống Trĩ bắt đầu sốt ruột.

Tống Trĩ đưa tay muốn nhận lấy nửa quả cà chua, nhưng đối phương nắm rất chặt, cậu vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào mới không chạm vào tay Nghiêm Hoài.

Nhưng người phía sau lại lách người: "Tay em bẩn, há miệng ra."

Nghiêm Hoài lại đưa tay về phía miệng cậu, non nửa quả cà chua chạm nhẹ vào môi, chỉ cần há miệng là có thể cắn được.

Hương vị chua chua ngọt ngọt của cà chua theo khoang mũi xông thẳng vào tim, còn mang theo chút bồn chồn không nén được.

Tống Trĩ há miệng, cắn một miếng nhỏ, vị chua ngọt tràn ngập khoang miệng, tâm trạng cũng theo đó vui vẻ vô cùng.

Tống Trĩ thích ăn cà chua, từ nhỏ đã rất thích.

"Ngon không?"

Tống Trĩ nuốt xuống, gật đầu.

Nghiêm Hoài xoay miếng cà chua, đưa mặt dễ ăn hơn qua: "Nè, cho em hết."

Đến miếng cuối cùng, Tống Trĩ há to miệng cắn một miếng.

Cách hàm răng, Tống Trĩ cảm nhận được đầu ngón tay đối phương khẽ run lên. Lúc này cậu mới nhận ra, mình đã cắn vào tay anh Nghiêm Hoài.

"Em xin, xin lỗi."

Nghiêm Hoài rụt tay lại, ánh mắt nhìn vào ngón tay cái, trên đó còn dính chút vết đỏ nhạt của nước cà chua: "Không sao."

Sau đó, Nghiêm Hoài đưa ngón tay vừa bị cậu cắn lên miệng, liếʍ chút nước cà chua còn sót lại, rồi mới mở vòi nước rửa tay.

[Cứu mạng! Ngọt quá.]

[Mặt nhóc nói lắp còn đỏ hơn cả cà chua kìa.]

Dù Nghiêm Hoài đã quay lại bếp bận rộn từ lâu, nhưng trong đầu Tống Trĩ vẫn cứ tua đi tua lại hình ảnh đầu lưỡi anh liếʍ qua ngón tay cái.

Đầu lưỡi đối phương có màu hồng nhạt, tương phản với ngón tay thon dài của anh. Hồi nhỏ Tống Trĩ từng được anh Nghiêm Hoài nắm tay, dù chỉ một lần nhưng cậu vẫn nhớ rõ cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay người ấy truyền đến.

Cứ nghĩ đến chuyện này, cộng thêm một loạt tưởng tượng kỳ quái của bản thân, đầu Tống Trĩ như muốn bốc khói.

[Cháu trai lại làm sao thế?]

[Ơ? Sao cậu ta chạy mất rồi?]

Tống Trĩ không chào hỏi ai, lặng lẽ chạy về chỗ cũ, rồi vùi đầu vào ghế sofa.

Để phân tán suy nghĩ, Tống Trĩ lấy điện thoại ra định chơi thêm một ván game nữa, nhưng trong đầu cậu cứ rối bời, không tài nào bình tĩnh được.

[Trận đấu bắt đầu rồi.]

[Cháu trai lại nghĩ gì nữa thế?]

[Không chơi game thì đứng dậy mắng người đi, không thấy các khách mời khác đang bàn tán về cậu à!]

2

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.