0 chữ
Chương 28
Chương 8.1: Gia nhập doanh trại
Trong nhóm học viên mới này, có một cô gái tên Biện Minh Nguyệt được phân vào cùng phòng ký túc xá với cô. Cô ấy đến muộn hơn Tề Uyển một chút, chạy đến thở hổn hển, vào phòng liền nói: "Cậu chạy nhanh quá." Rồi tự giới thiệu: “Chào cậu, tớ tên Biện Minh Nguyệt, tớ thức tỉnh hệ phong, còn cậu?"
"Tề Uyển, hệ lôi điện!"
Mặc dù đều đến từ căn cứ Vạn Minh, nhưng hai người trước đó không hề quen biết nhau.
"Hệ lôi điện à, dị năng này ngầu thật, sức sát thương rất mạnh!" Biện Minh Nguyệt có chút hâm mộ, cô ấy đánh giá Tề Uyển: “Hơn nữa trông cậu nhỏ quá, chắc mới 12-13 tuổi thôi nhỉ?" Cô ấy còn âm thầm cảm thán trong lòng, mới nhỏ như vậy mà nhà đã cho thức tỉnh rồi! Biện Minh Nguyệt lớn tuổi hơn Tề Uyển. Điều kiện nhà cô ấy cũng khá ổn, không thiếu ăn, nên kéo dài đến mười sáu tuổi mới thức tỉnh.
Tề Uyển tháng trước vừa tròn mười bốn tuổi, cộng thêm việc đói khát trường kỳ trước đó khiến người vừa gầy vừa nhỏ, trông đúng là nhỏ hơn tuổi thực. Cô đã chuẩn bị đi ra ngoài tập hợp. Không có tủ, ba lô không thể để lại ký túc xá, cho dù đồ ăn trong ba lô chỉ dùng để che mắt thì việc ném đi cũng sẽ đau lòng.
"Tớ mười bốn tuổi!" Tề Uyển nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Biện Minh Nguyệt gọi cô lại: "Cậu không để ba lô xuống à?" Cô ấy cũng ở giường trên, đã tháo ba lô xuống đặt lên dát giường, rồi nói thêm: "Lát nữa phải chạy vòng, mang theo ba lô tốn thể lực lắm."
Tề Uyển không biết có nên nói ra lo lắng của mình về việc đồ ăn sẽ bị mất không. Lỡ như cô nghĩ nhiều thì chẳng phải lại làm tăng thêm tiêu hao thể lực cho người ta sao? Cô chỉ nói: "Mang theo yên tâm hơn một chút." Nói xong liền rời khỏi ký túc xá, chạy đến chỗ tập hợp.
Biện Minh Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi lại kéo ba lô xuống đeo lên người. Vừa chạy ra ngoài vừa cài khóa eo và khóa ngực, cô ấy chạy đến điểm tập hợp.
Mọi người đều sợ bị phạt nên ra rất nhanh. Chỉ là đại bộ phận người trên vai đều trống không, xem ra đều đã để ba lô lại trong ký túc xá. Chỉ có số ít người mang theo túi của mình. Tề Ngọc cũng không để lại.
"Sao các cậu còn mang theo túi thế?"
"Lát nữa chạy đủ cho các cậu mệt đấy."
Những người để lại ba lô sôi nổi trêu chọc những người mang theo túi, giữa sân vang lên tiếng bàn tán. Có một tân binh mang theo túi nói: "Tủ trong ký túc xá bọn tớ đều khóa hết, không có chỗ gửi." Trong túi của cậu ta ngoài vật tư vừa phát còn có bánh ngô, khoai tây luộc do người nhà gom góp giúp, mỗi cái đều kiếm được không dễ dàng, nếu bị mất thì cậu ta có thể khóc chết mất.
Những người khác nói: "Tủ ký túc xá bọn tớ cũng khóa mà, để trên giường là được rồi?"
Không đợi hỏi kỹ, buổi huấn luyện thể lực đã bắt đầu. Dương Tuấn đưa họ đến một sân thể dục khổng lồ phía sau khu ký túc xá, hạ lệnh: "Mọi người, chạy quanh sân thể dục mười vòng, bắt đầu!"
Có người còn chưa nhấc chân đã bắt đầu kêu rên. Sân thể dục lớn như vậy, đi bộ một vòng chân đã có thể mỏi nhừ, đừng nói là còn phải chạy mười vòng.
"Huấn luyện viên Dương, không phải đến để huấn luyện sử dụng dị năng sao? Tại sao còn phải tiến hành phương pháp huấn luyện cơ bản như vậy?" Có người hỏi, trong lời nói còn lộ ra sự bất mãn với phương pháp huấn luyện.
Dương Tuấn mí mắt cũng không thèm nhấc lên, làm như không nghe thấy. Có người đã bắt đầu nhúc nhích chạy, Tề Uyển và Tề Ngọc ngay khi Dương Tuấn nói xong chữ bắt đầu liền theo đám người chạy ra ngoài. Nhưng cũng có người sau khi nghe thấy câu hỏi của học viên kia thì lần chần không động đậy, còn hùa theo nói: "Đúng vậy, tại sao phải chạy bộ chứ?"
Dương Tuấn vẫn không phản ứng, chờ đến khi những học viên đã bắt đầu chạy vòng và những người còn lưu lại tại chỗ tạo ra một khoảng cách rõ rệt, hắn mới chuyển tầm mắt, nhìn về phía những kẻ lần chần muốn lười biếng, ghi nhớ từng khuôn mặt, rồi hơi mỉm cười: "Các người, phạt thêm năm vòng!"
Sắc mặt những người này biến đổi, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lao ra ngoài.
"Tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc! Nhanh, nhanh, nhanh!" Dương Tuấn đứng ở bên cạnh sân thể dục lớn tiếng thúc giục: "Không có một thân thể khỏe mạnh thì làm sao có thể chống đỡ được sự khó chịu do dị năng tiêu hao quá độ về sau mang lại?"
"Thể năng yếu, sức bền kém, độ linh hoạt né tránh không đủ, gặp phải tang thi là toi mạng, gặp thú biến dị là chết! Đừng tưởng các người thức tỉnh dị năng là ghê gớm lắm, coi chừng còn đánh không lại một cọng cỏ, một bông hoa! Tất cả tăng tốc chạy lên cho tôi!"
Bốp! Một quả cầu lửa lớn nổ tung phía trên họ, không ít người hét lên chói tai rồi điên cuồng tăng tốc.
Tề Uyển thở hổn hển như kéo ống bễ, hồng hộc, mồ hôi trên mặt theo cằm nhỏ giọt xuống. Tề Ngọc cũng chẳng khá hơn chút nào, chiếc ba lô trên người tựa như nặng ngàn cân, trì tốc độ của bà ngày càng chậm lại. Nhưng bà vẫn còn chút sức lực để nói chuyện, đứt quãng nói: "Còn... khó chịu... hơn cả lúc... dị năng cạn kiệt!"
Chạy được hai vòng, đã có vài người mang ba lô tháo xuống ném lên sân thể dục. Mẹ con Tề Uyển vẫn kiên trì đeo trên người.
Mười vòng chạy xong, hai chân họ bủn rủn đến run lên, tai thì rót đầy những lời đả kích không chút lưu tình của Dương Tuấn. Họ còn bị một nữ huấn luyện viên không biết đến từ lúc nào dùng một cây gậy nhỏ vụt qua vụt lại trên người, nhưng cũng không đau. Tề Uyển không hiểu đây là nghi thức gì, cũng không có cảm giác gì khác, không giống như là phương pháp thư giãn đặc thù nào đó.
Không đợi họ kịp suy nghĩ kỹ, đã bị một nữ huấn luyện viên khác dẫn đi nhận đệm chăn gối đầu! Cũng không phải là phát thông thường, mà là bắt họ phải tự mình vác từ trên không trung xuống. Thang dây cao 50 mét làm không ít người biến sắc.
"Tề Uyển, hệ lôi điện!"
Mặc dù đều đến từ căn cứ Vạn Minh, nhưng hai người trước đó không hề quen biết nhau.
"Hệ lôi điện à, dị năng này ngầu thật, sức sát thương rất mạnh!" Biện Minh Nguyệt có chút hâm mộ, cô ấy đánh giá Tề Uyển: “Hơn nữa trông cậu nhỏ quá, chắc mới 12-13 tuổi thôi nhỉ?" Cô ấy còn âm thầm cảm thán trong lòng, mới nhỏ như vậy mà nhà đã cho thức tỉnh rồi! Biện Minh Nguyệt lớn tuổi hơn Tề Uyển. Điều kiện nhà cô ấy cũng khá ổn, không thiếu ăn, nên kéo dài đến mười sáu tuổi mới thức tỉnh.
"Tớ mười bốn tuổi!" Tề Uyển nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Biện Minh Nguyệt gọi cô lại: "Cậu không để ba lô xuống à?" Cô ấy cũng ở giường trên, đã tháo ba lô xuống đặt lên dát giường, rồi nói thêm: "Lát nữa phải chạy vòng, mang theo ba lô tốn thể lực lắm."
Tề Uyển không biết có nên nói ra lo lắng của mình về việc đồ ăn sẽ bị mất không. Lỡ như cô nghĩ nhiều thì chẳng phải lại làm tăng thêm tiêu hao thể lực cho người ta sao? Cô chỉ nói: "Mang theo yên tâm hơn một chút." Nói xong liền rời khỏi ký túc xá, chạy đến chỗ tập hợp.
Mọi người đều sợ bị phạt nên ra rất nhanh. Chỉ là đại bộ phận người trên vai đều trống không, xem ra đều đã để ba lô lại trong ký túc xá. Chỉ có số ít người mang theo túi của mình. Tề Ngọc cũng không để lại.
"Sao các cậu còn mang theo túi thế?"
"Lát nữa chạy đủ cho các cậu mệt đấy."
Những người để lại ba lô sôi nổi trêu chọc những người mang theo túi, giữa sân vang lên tiếng bàn tán. Có một tân binh mang theo túi nói: "Tủ trong ký túc xá bọn tớ đều khóa hết, không có chỗ gửi." Trong túi của cậu ta ngoài vật tư vừa phát còn có bánh ngô, khoai tây luộc do người nhà gom góp giúp, mỗi cái đều kiếm được không dễ dàng, nếu bị mất thì cậu ta có thể khóc chết mất.
Không đợi hỏi kỹ, buổi huấn luyện thể lực đã bắt đầu. Dương Tuấn đưa họ đến một sân thể dục khổng lồ phía sau khu ký túc xá, hạ lệnh: "Mọi người, chạy quanh sân thể dục mười vòng, bắt đầu!"
Có người còn chưa nhấc chân đã bắt đầu kêu rên. Sân thể dục lớn như vậy, đi bộ một vòng chân đã có thể mỏi nhừ, đừng nói là còn phải chạy mười vòng.
"Huấn luyện viên Dương, không phải đến để huấn luyện sử dụng dị năng sao? Tại sao còn phải tiến hành phương pháp huấn luyện cơ bản như vậy?" Có người hỏi, trong lời nói còn lộ ra sự bất mãn với phương pháp huấn luyện.
Dương Tuấn mí mắt cũng không thèm nhấc lên, làm như không nghe thấy. Có người đã bắt đầu nhúc nhích chạy, Tề Uyển và Tề Ngọc ngay khi Dương Tuấn nói xong chữ bắt đầu liền theo đám người chạy ra ngoài. Nhưng cũng có người sau khi nghe thấy câu hỏi của học viên kia thì lần chần không động đậy, còn hùa theo nói: "Đúng vậy, tại sao phải chạy bộ chứ?"
Dương Tuấn vẫn không phản ứng, chờ đến khi những học viên đã bắt đầu chạy vòng và những người còn lưu lại tại chỗ tạo ra một khoảng cách rõ rệt, hắn mới chuyển tầm mắt, nhìn về phía những kẻ lần chần muốn lười biếng, ghi nhớ từng khuôn mặt, rồi hơi mỉm cười: "Các người, phạt thêm năm vòng!"
Sắc mặt những người này biến đổi, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lao ra ngoài.
"Tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc! Nhanh, nhanh, nhanh!" Dương Tuấn đứng ở bên cạnh sân thể dục lớn tiếng thúc giục: "Không có một thân thể khỏe mạnh thì làm sao có thể chống đỡ được sự khó chịu do dị năng tiêu hao quá độ về sau mang lại?"
"Thể năng yếu, sức bền kém, độ linh hoạt né tránh không đủ, gặp phải tang thi là toi mạng, gặp thú biến dị là chết! Đừng tưởng các người thức tỉnh dị năng là ghê gớm lắm, coi chừng còn đánh không lại một cọng cỏ, một bông hoa! Tất cả tăng tốc chạy lên cho tôi!"
Bốp! Một quả cầu lửa lớn nổ tung phía trên họ, không ít người hét lên chói tai rồi điên cuồng tăng tốc.
Tề Uyển thở hổn hển như kéo ống bễ, hồng hộc, mồ hôi trên mặt theo cằm nhỏ giọt xuống. Tề Ngọc cũng chẳng khá hơn chút nào, chiếc ba lô trên người tựa như nặng ngàn cân, trì tốc độ của bà ngày càng chậm lại. Nhưng bà vẫn còn chút sức lực để nói chuyện, đứt quãng nói: "Còn... khó chịu... hơn cả lúc... dị năng cạn kiệt!"
Chạy được hai vòng, đã có vài người mang ba lô tháo xuống ném lên sân thể dục. Mẹ con Tề Uyển vẫn kiên trì đeo trên người.
Mười vòng chạy xong, hai chân họ bủn rủn đến run lên, tai thì rót đầy những lời đả kích không chút lưu tình của Dương Tuấn. Họ còn bị một nữ huấn luyện viên không biết đến từ lúc nào dùng một cây gậy nhỏ vụt qua vụt lại trên người, nhưng cũng không đau. Tề Uyển không hiểu đây là nghi thức gì, cũng không có cảm giác gì khác, không giống như là phương pháp thư giãn đặc thù nào đó.
Không đợi họ kịp suy nghĩ kỹ, đã bị một nữ huấn luyện viên khác dẫn đi nhận đệm chăn gối đầu! Cũng không phải là phát thông thường, mà là bắt họ phải tự mình vác từ trên không trung xuống. Thang dây cao 50 mét làm không ít người biến sắc.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
