TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 8.2: Gia nhập doanh trại

Có một nữ dị năng giả lẩm bẩm: "Chúng ta hôm nay vừa mới đến, làm thế này có phải hơi quá đáng không?" Không được phép sử dụng dị năng, giữa sân cũng không thấy bất kỳ biện pháp an toàn nào. Phải biết rằng, họ từ người thường trở thành dị năng giả mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi. Chạy vòng chỉ là mệt một chút, còn hạng mục này lại đi kèm với nguy hiểm tính mạng.

Người dẫn họ đến là một nữ giáo viên tên Thiệu Lê, lạnh nhạt nói: "Cô có thể lựa chọn không cần!"

Tề Ngọc nhìn cây thang rũ xuống trước mặt mà chân run lẩy bẩy. Vừa mới chạy xong, sức lực còn chưa hồi phục, bây giờ lại phải leo cao, bà cũng có chút do dự. Nhưng căn bản không cho họ cơ hội kéo dài thời gian để hồi phục thể lực, Thiệu Lê nói: "Ta đếm đến mười mà chưa có ai bắt đầu thì coi như tự động từ bỏ. Cho đến khi kết thúc kỳ huấn luyện, sẽ không phát thêm vật tư giường chiếu nữa."

Tề Uyển vội vàng tiến lên bắt đầu leo. Tề Ngọc cũng hít vào một hơi, theo sát phía sau.

"Mẹ, đừng nhìn xuống, bò chậm một chút không sao, ổn định là được."

Tề Ngọc gật đầu, từng chút một dịch lên trên. Những người khác cũng không dám lề mề, sôi nổi bắt đầu leo lên trong tiếng đếm ngược. Vẫn có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại huấn luyện kiểu này chứ? Sớm biết vậy đã không đến khu huấn luyện rồi!"

Một túi vật tư giường chiếu lớn có trọng lượng không nhẹ. May mắn là phía trên có một cái móc lớn có thể treo vào người, chỉ là lúc quay về phải khống chế tốt thăng bằng, hơi chút không chú ý là có khả năng trượt chân ngã xuống. Quả thật có người bị ngã xuống giữa đường, tiếng hét tuyệt vọng đó làm tất cả mọi người mặt trắng bệch, phải gắt gao nắm chặt dây thừng hai bên, nhắm chặt mắt, không dám nhìn.

Tề Uyển tương đối gan lớn, quay đầu liếc nhìn một cái. Cũng không có cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng. Thiệu Lê là dị năng giả hệ mộc, một tay điều khiển dây leo xuất thần nhập hóa, giữa không trung quấn lấy nam học viên bị ngã rồi đặt xuống mặt đất bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ngã xuống không tính, làm lại, hoặc là từ bỏ!"

Nam học viên kia hồn vía chưa định đã phải đưa ra lựa chọn. Hắn hai chân run rẩy, sau khi chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, cuối cùng nằm bệt xuống đất, nức nở nói: "Tôi không leo nữa, tôi từ bỏ!"

Tề Uyển thu hồi tầm mắt, âm thầm cảm thán. Với trình độ hiện tại của cô, khi vật thể rơi xuống với tốc độ cao, cô tuyệt đối không đỡ được, chỉ có thể đỡ được hư không mà thôi. Không biết sau này khu huấn luyện sẽ có Chương trình học gì, liệu dị năng giả thuộc các nguyên tố khác nhau có phải chỉ có thể học các lớp tương ứng với nguyên tố của mình không. Nếu quản lý không quá nghiêm khắc, ngoài hệ lôi điện, cô còn muốn nghe lớp về nguyên tố mộc và sức mạnh.

Sau khi nhận được vật tư giường chiếu: “nghi thức nhập doanh” của họ tạm thời kết thúc. Họ được về ký túc xá nghỉ ngơi trước, tối 7 giờ sẽ tập trung tại phòng học số 2.

Lúc họ quay về, tình cờ gặp phải nhóm người bị phạt thêm vòng lúc trước đang dìu nhau loạng choạng đi về phía này. Có lẽ vì quá mệt, vành mắt vài người đỏ hoe. Khi ánh mắt chạm đến ba lô trên vai Tề Uyển và những người khác, họ nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cúi đầu nức nở đi về phía thang dây.

Tề Uyển cũng phát hiện có điều không ổn, nhỏ giọng nói chuyện với mẹ: "Ba lô của họ đâu rồi?" Cô nhớ rõ hai ba gương mặt mang theo ba lô đã ném chúng xuống sân thể dục trong quá trình chạy vòng, tại sao lúc quay lại không lấy túi theo?

Tề Ngọc lúc này làm gì còn sức lực để quan tâm người khác, bà đã mệt lịm đi rồi.

"Tề Uyển, đợi tớ với..." Biện Minh Nguyệt khó khăn đuổi theo: “Cùng về nào!" Cô ấy nhìn Tề Ngọc bên cạnh, hỏi Tề Uyển: "Bạn cậu à?"

"Mẹ tớ!"

"... Hả? À, vâng, chào dì ạ!" Biện Minh Nguyệt sửng sốt, vội vàng chào hỏi: “Cháu tên Biện Minh Nguyệt, ở cùng ký túc xá với con gái dì, hệ phong ạ."

Tề Ngọc cười hiền hòa: "Chào cháu, dì là hệ lôi điện."

Biện Minh Nguyệt lại ngẩn ra, cô ấy chưa nghe nói thuộc tính có thể di truyền... Cũng có thể chỉ là trùng hợp. Cô ấy không còn rối rắm về chuyện này nữa, mà chia sẻ tin tức vừa nghe được với họ: "Mấy cái ba lô bị ném xuống sân thể dục lúc chạy giữa chừng đã bị thu đi rồi!"

Tề Uyển kinh ngạc: "Tại sao vậy? Phạm quy sao?"

Biện Minh Nguyệt nói: "Không biết!"

Tề Uyển không hiểu ra sao. Dưới lầu khu ký túc xá, cô tạm biệt mẹ rồi cùng Biện Minh Nguyệt trở về phòng. Có bảy tám học viên cũ đã trở lại, người thì nằm nghỉ trên giường của mình, người thì ngồi đó lau thanh kiếm trong tay. Thấy Tề Uyển và Biện Minh Nguyệt quay về, ánh mắt họ lướt qua chiếc túi sau lưng hai người, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý.

Biện Minh Nguyệt còn định mở miệng chào hỏi, nhưng thoáng thấy ánh mắt như sói đói của những người này chiếu tới, thần sắc cô ấy cứng đờ, liền có chút sợ hãi, căng da đầu đi về phía giường của mình.

"Có kẻ không hiểu lễ nghĩa nhỉ..." Người đang lau kiếm kia vung một đường kiếm hoa mỹ giữa không trung, phát ra tiếng xé gió sắc lẻm, làm sắc mặt Biện Minh Nguyệt lại lần nữa trắng bệch.

Tề Uyển làm như không nghe thấy gì, ném túi đồ giường chiếu lên dát giường. Cô vừa nhấc chân đặt lên bậc thang giường thì thần sắc khựng lại, một luồng điện xẹt qua, gan bàn chân tê rần nhưng đã bị cô hóa giải.

Người ở giường dưới đối diện nhướng mày: "Hệ lôi điện?"

Tề Uyển gật đầu: "Phải!" Cô chậm rãi leo lên, bắt đầu sắp xếp cái túi lớn.

"Ồ, được đấy nhỉ, người thứ hai trong ký túc xá này là dị năng giả nguyên tố lôi điện." Người ở giường dưới đối diện nhướng mày, quay sang Biện Minh Nguyệt, cao giọng hỏi: “Này, người mới kia thì sao?"

Biện Minh Nguyệt căng thẳng nói: "Hệ, hệ phong!"

1

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.