0 chữ
Chương 27
Chương 7.2: Ưu tiên hệ thủy
Đến khi Tề Uyển tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Tề Ngọc vẫn còn nhíu chặt mày chưa giãn ra.
"Sao vậy mẹ?"
"Mẹ lo Mạnh Miêu sẽ tìm con gây phiền phức." Tề Ngọc day day giữa hai lông mày, sao lại đúng lúc này hồ chứa nước bị lây nhiễm chứ? Vừa rồi bà đọc mấy bài đăng mới, phân tích về chuyện hồ chứa nước bị lây nhiễm và mức độ coi trọng dành cho dị năng giả hệ thủy trong tương lai. Rất nhiều người phân tích rằng, không chỉ đơn giản là đãi ngộ ưu tiên hơn. "Dị năng giả hệ thủy sẽ vô cùng được săn đón, những người muốn lôi kéo họ nhất định sẽ vắt hết óc để lấy lòng." Tề Ngọc lo lắng nhìn con gái: “Mẹ sợ bọn họ mất đi lý trí!" Đến lúc đó, Mạnh Miêu chỉ cần một ám chỉ là sẽ có rất nhiều người sẵn lòng nhằm vào Tề Uyển. Mạnh Miêu không hề thiện lương như lời Đinh Liên Phong nói, đó là một đứa trẻ rất tâm cơ, và cô ta không dung thứ cho Tiểu Uyển.
Tề Uyển lại tỏ ra hoàn toàn nhẹ nhõm, cô có lý giải của riêng mình: "Con nghĩ chắc cô ta không có thời gian đâu..."
"Cái gì?"
Tề Uyển cười nói: "Nói không chừng sẽ bị kéo đi tạo nước ngay lập tức ấy chứ."
Tề Ngọc há hốc miệng kinh ngạc một lúc lâu, rồi chậm rãi, chậm rãi gật đầu, sau đó phì cười. Biết đâu thật sự có khả năng đó!
Khu huấn luyện không ở căn cứ Vạn Minh mà nằm ở căn cứ cấp D cách đó 300 km, Căn cứ Khánh Lâm. Sau khi họ xuống xe, mấy chiếc xe sang đã gặp trước đó vẫn chưa rời đi. Các dị năng giả thuộc nguyên tố khác xuống từ xe khách đều lộ vẻ mặt hâm mộ. Hai người đi một chiếc xe hơi nhỏ chắc chắn thoải mái hơn xe khách an toàn mà họ đi rồi. Hơn nữa, loại xe sang này chạy lên đặc biệt ổn định, gần như không cảm thấy xóc nảy gì. Trong khi đó, họ đi suốt quãng đường này gần như bị xóc muốn rụng rời.
Có người đến đón họ, là một dị năng giả hệ hỏa khoảng 30 tuổi, tự giới thiệu tên “Dương Tuấn”. Anh ta cầm một cuốn sổ điểm danh, thái độ nói chuyện không mấy thân thiện, và ngay tại chỗ phân chia luôn ký túc xá, chia họ vào các phòng khác nhau.
Ánh mắt Dương Tuấn chậm rãi lướt qua Tề Uyển và những người khác, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: "Đám người cũ khóa trước chưa tốt nghiệp tính tình đều không tốt lắm đâu. Các lính mới, chúc các người gặp được một đám ma cũ vui vẻ."
Có người cảm thấy tình hình không ổn, đánh bạo hỏi: "Huấn luyện viên Dương, mấy người ở một ký túc xá ạ?"
"30 người một ký túc xá."
Sắc mặt mọi người đều có chút không tốt lắm.
"Theo kịp nào, đi đến khu ký túc xá..."
Tề Ngọc và Tề Uyển không ở cùng một ký túc xá. Tề Ngọc siết nhẹ tay con gái, nói: "Con tự mình chú ý nhiều nhé!"
Tề Uyển gật đầu: "Mẹ cũng phải chú ý an toàn!"
Khi họ sắp đến khu ký túc xá thì vừa hay thấy mấy vị dị năng giả hệ thủy phía trước đi từ hướng khác về phía bãi đậu xe.
"Họ cũng ở giống chúng ta sao?" Có người nhẹ giọng suy đoán.
Dương Tuấn quay đầu cười nhạo: "Nghĩ gì vậy? Dị năng giả hệ thủy bây giờ là hàng hot đấy, họ ở phòng đơn."
Mọi người đều lộ vẻ mặt hâm mộ.
Hai nhóm người lướt qua nhau, có người chào hỏi người quen bên phía dị năng giả hệ thủy: "Hoàng Vĩnh Minh, các cậu lại đi đâu thế?"
Một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi quay đầu cười với họ: "Đi tạo nước!"
“Bốp, bốp!”
Huấn luyện viên Dương Tuấn vỗ tay làm mọi người tập trung sự chú ý lại đây. Có hai người khiêng một cái thùng lớn tới, mỗi người được phát một túi bánh nén khô lớn và một lọ nước tinh lọc đóng chai 500 ml.
Đám người xuất hiện xôn xao nhỏ, vừa kích động vừa thì thầm với nhau: "Phát đồ ăn thức uống kìa."
Có người thức tỉnh sớm, đã gần như ăn hết đồ ăn trong túi quà thức tỉnh rồi. Trong số những người này, không ít người sau khi thức tỉnh đã dành hết thời gian để làm quen với dị năng, vẫn chưa bước ra nhận nhiệm vụ nên không có điểm cống hiến, thậm chí cả cửa hàng trên trang web chính thức của căn cứ cũng chưa mở khóa. Vừa ăn hết đồ ăn được phát trước đó thì đã đến ngày xuất phát.
Dương Tuấn chờ vật tư phân phát xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Cho các người mười phút đi làm quen ký túc xá và chỗ ngủ của mình. Mười phút sau tập hợp ở đây chuẩn bị chạy vòng. Đến trễ một giây thêm một vòng. Giải tán!"
Mọi người không còn tâm trí đâu để lĩnh hội việc vừa tới đã phải bước vào trạng thái huấn luyện, lại nghĩ đến việc đến trễ còn có hình phạt nên ngay lập tức giải tán. Nam nữ chia ra lao về hai hướng khác nhau để tìm ký túc xá của mình.
Tề Uyển và mẹ cô tách nhau trên đường. Cô lao về phía tầng ba của tòa nhà số 2. Trước khi tìm được phòng ký túc xá, cô đã tháo ba lô xuống, nhét đồ vật vừa được phát vào, đồng thời âm thầm ném chúng vào ba lô trên diễn đàn. Số phòng của cô là 2-304. Ký túc xá 30 người có diện tích rất lớn, chỉ là lúc này có lẽ mọi người đều đang huấn luyện hoặc đi học nên trong phòng không có ai. Tuy nhiên, đại bộ phận giường đều đã có đệm chăn gối đầu, chỉ có bảy tám giường trống, chắc là chuẩn bị cho học viên mới.
Dựa theo số giường huấn luyện viên đã nói trước đó, cô tìm được vị trí giường tầng trên ở dãy trong cùng bên trái, gần cửa sổ, số 304-17. Căn cứ bên kia không hề đề cập đến việc bảo họ chuẩn bị đệm chăn, xem ra bên khu huấn luyện sẽ phát.
Đối ứng với số giường, Tề Uyển còn tìm thấy tủ khóa cá nhân được cung cấp trong ký túc xá. Hiện tại tất cả các tủ đều khóa, bao gồm cả tủ 30417. Đó là loại khóa điện tử, Tề Uyển thử quẹt thẻ bài của mình nhưng không mở được. Không biết là đã bị người khác chiếm dụng hay bên khu huấn luyện chưa cấp quyền hạn cho họ.
"Sao vậy mẹ?"
"Mẹ lo Mạnh Miêu sẽ tìm con gây phiền phức." Tề Ngọc day day giữa hai lông mày, sao lại đúng lúc này hồ chứa nước bị lây nhiễm chứ? Vừa rồi bà đọc mấy bài đăng mới, phân tích về chuyện hồ chứa nước bị lây nhiễm và mức độ coi trọng dành cho dị năng giả hệ thủy trong tương lai. Rất nhiều người phân tích rằng, không chỉ đơn giản là đãi ngộ ưu tiên hơn. "Dị năng giả hệ thủy sẽ vô cùng được săn đón, những người muốn lôi kéo họ nhất định sẽ vắt hết óc để lấy lòng." Tề Ngọc lo lắng nhìn con gái: “Mẹ sợ bọn họ mất đi lý trí!" Đến lúc đó, Mạnh Miêu chỉ cần một ám chỉ là sẽ có rất nhiều người sẵn lòng nhằm vào Tề Uyển. Mạnh Miêu không hề thiện lương như lời Đinh Liên Phong nói, đó là một đứa trẻ rất tâm cơ, và cô ta không dung thứ cho Tiểu Uyển.
"Cái gì?"
Tề Uyển cười nói: "Nói không chừng sẽ bị kéo đi tạo nước ngay lập tức ấy chứ."
Tề Ngọc há hốc miệng kinh ngạc một lúc lâu, rồi chậm rãi, chậm rãi gật đầu, sau đó phì cười. Biết đâu thật sự có khả năng đó!
Khu huấn luyện không ở căn cứ Vạn Minh mà nằm ở căn cứ cấp D cách đó 300 km, Căn cứ Khánh Lâm. Sau khi họ xuống xe, mấy chiếc xe sang đã gặp trước đó vẫn chưa rời đi. Các dị năng giả thuộc nguyên tố khác xuống từ xe khách đều lộ vẻ mặt hâm mộ. Hai người đi một chiếc xe hơi nhỏ chắc chắn thoải mái hơn xe khách an toàn mà họ đi rồi. Hơn nữa, loại xe sang này chạy lên đặc biệt ổn định, gần như không cảm thấy xóc nảy gì. Trong khi đó, họ đi suốt quãng đường này gần như bị xóc muốn rụng rời.
Ánh mắt Dương Tuấn chậm rãi lướt qua Tề Uyển và những người khác, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: "Đám người cũ khóa trước chưa tốt nghiệp tính tình đều không tốt lắm đâu. Các lính mới, chúc các người gặp được một đám ma cũ vui vẻ."
Có người cảm thấy tình hình không ổn, đánh bạo hỏi: "Huấn luyện viên Dương, mấy người ở một ký túc xá ạ?"
"30 người một ký túc xá."
Sắc mặt mọi người đều có chút không tốt lắm.
"Theo kịp nào, đi đến khu ký túc xá..."
Tề Ngọc và Tề Uyển không ở cùng một ký túc xá. Tề Ngọc siết nhẹ tay con gái, nói: "Con tự mình chú ý nhiều nhé!"
Khi họ sắp đến khu ký túc xá thì vừa hay thấy mấy vị dị năng giả hệ thủy phía trước đi từ hướng khác về phía bãi đậu xe.
"Họ cũng ở giống chúng ta sao?" Có người nhẹ giọng suy đoán.
Dương Tuấn quay đầu cười nhạo: "Nghĩ gì vậy? Dị năng giả hệ thủy bây giờ là hàng hot đấy, họ ở phòng đơn."
Mọi người đều lộ vẻ mặt hâm mộ.
Hai nhóm người lướt qua nhau, có người chào hỏi người quen bên phía dị năng giả hệ thủy: "Hoàng Vĩnh Minh, các cậu lại đi đâu thế?"
Một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi quay đầu cười với họ: "Đi tạo nước!"
“Bốp, bốp!”
Huấn luyện viên Dương Tuấn vỗ tay làm mọi người tập trung sự chú ý lại đây. Có hai người khiêng một cái thùng lớn tới, mỗi người được phát một túi bánh nén khô lớn và một lọ nước tinh lọc đóng chai 500 ml.
Đám người xuất hiện xôn xao nhỏ, vừa kích động vừa thì thầm với nhau: "Phát đồ ăn thức uống kìa."
Có người thức tỉnh sớm, đã gần như ăn hết đồ ăn trong túi quà thức tỉnh rồi. Trong số những người này, không ít người sau khi thức tỉnh đã dành hết thời gian để làm quen với dị năng, vẫn chưa bước ra nhận nhiệm vụ nên không có điểm cống hiến, thậm chí cả cửa hàng trên trang web chính thức của căn cứ cũng chưa mở khóa. Vừa ăn hết đồ ăn được phát trước đó thì đã đến ngày xuất phát.
Dương Tuấn chờ vật tư phân phát xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Cho các người mười phút đi làm quen ký túc xá và chỗ ngủ của mình. Mười phút sau tập hợp ở đây chuẩn bị chạy vòng. Đến trễ một giây thêm một vòng. Giải tán!"
Mọi người không còn tâm trí đâu để lĩnh hội việc vừa tới đã phải bước vào trạng thái huấn luyện, lại nghĩ đến việc đến trễ còn có hình phạt nên ngay lập tức giải tán. Nam nữ chia ra lao về hai hướng khác nhau để tìm ký túc xá của mình.
Tề Uyển và mẹ cô tách nhau trên đường. Cô lao về phía tầng ba của tòa nhà số 2. Trước khi tìm được phòng ký túc xá, cô đã tháo ba lô xuống, nhét đồ vật vừa được phát vào, đồng thời âm thầm ném chúng vào ba lô trên diễn đàn. Số phòng của cô là 2-304. Ký túc xá 30 người có diện tích rất lớn, chỉ là lúc này có lẽ mọi người đều đang huấn luyện hoặc đi học nên trong phòng không có ai. Tuy nhiên, đại bộ phận giường đều đã có đệm chăn gối đầu, chỉ có bảy tám giường trống, chắc là chuẩn bị cho học viên mới.
Dựa theo số giường huấn luyện viên đã nói trước đó, cô tìm được vị trí giường tầng trên ở dãy trong cùng bên trái, gần cửa sổ, số 304-17. Căn cứ bên kia không hề đề cập đến việc bảo họ chuẩn bị đệm chăn, xem ra bên khu huấn luyện sẽ phát.
Đối ứng với số giường, Tề Uyển còn tìm thấy tủ khóa cá nhân được cung cấp trong ký túc xá. Hiện tại tất cả các tủ đều khóa, bao gồm cả tủ 30417. Đó là loại khóa điện tử, Tề Uyển thử quẹt thẻ bài của mình nhưng không mở được. Không biết là đã bị người khác chiếm dụng hay bên khu huấn luyện chưa cấp quyền hạn cho họ.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
