0 chữ
Chương 6
Chương 6
Tên của cậu cũng là bà nội đặt cho.
Bà là người rất yêu thương cậu, biết cậu thích động vật lông xù nhưng lại bị dị ứng, nên đã tự tay may cho cậu một con búp bê vải thật mềm mại, trở thành người bạn thân thiết nhất của cậu.
Bà không có người thân, cũng chẳng có nhiều tiền, bản thân bà còn ăn không đủ no, nhưng vẫn cố gắng nuôi cậu.
Chỉ tiếc, khi cậu hơn hai tuổi, bà đã qua đời.
Con búp bê vải cũng bị bọn trẻ con khác giật mất.
Cậu hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi, cô độc.
Nhìn Đường Nhung đang thất thần ngắm con hồ ly trắng trong phim hoạt hình, quản gia chợt nảy ra một ý, liền đề nghị:
“Tiểu thiếu gia có muốn đi xem con hồ ly kia không? Nó đã bị trói lại rồi, sẽ không đuổi theo con nữa đâu.”
Dù sao, con hồ ly đó chính là tam thiếu gia.
Ngay lần đầu gặp mặt, đã dọa em trai mình sợ như vậy, đương nhiên phải cố gắng lấy lại hình tượng trong lòng em trai rồi.
Đường Nhung siết chặt tay, không kìm được sự tò mò mà gật đầu.
Hệ thống cũng không ngăn cản quyết định này.
Chỉ là đứng từ xa nhìn thì không sao cả.
Ký chủ vẫn còn nhỏ, lại rất thích động vật lông xù. Nếu cứ cấm đoán quá mức, không thể làm này làm kia cũng không phải chuyện tốt.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng của cậu là được.
Quản gia lập tức dẫn cậu đến căn phòng giam giữ con hồ ly nhỏ.
Chiếc l*иg sắt vẫn còn đó, nhưng rõ ràng nó quá lớn so với cơ thể con hồ ly, lớn đến mức không thể hạn chế được nó.
Tiểu hồ ly hoàn toàn có thể chui qua khe hở để trốn ra ngoài.
Trên l*иg có khắc phù văn do trị liệu sư để lại, có tác dụng trấn an tinh thần thể khi rơi vào trạng thái bạo động.
Nếu tinh thần thể được xoa dịu, nó có thể tự động trở về hình dạng con non, lúc đó chiếc l*иg sẽ không còn tác dụng giam cầm nữa.
——Đây chính là lý do vì sao nó có thể trốn ra ngoài và chạy đến phòng của Đường Nhung.
Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ...
Mới chỉ ba tiếng trôi qua, vậy mà tam thiếu gia đã bình phục khỏi cơn bạo động và quay về hình dạng con non.
Trước đây, ít nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể khống chế được trạng thái đó.
Chẳng lẽ gần đây, trong lúc du hành giữa các tinh hệ, trên người cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng tạm thời, chuyện quan trọng nhất vẫn là tiểu thiếu gia.
Vấn đề của tam thiếu gia có thể đợi sau.
Quản gia giấu đi suy nghĩ trong lòng, chỉ vào con hồ ly nhỏ bị dây xích trói lại, nói với Đường Nhung:
“Đừng sợ, nó đã bị trói rồi. Thật ra... nó rất ngoan.”
Trên dây xích cũng có khắc phù văn giúp hạn chế tinh thần thể bạo động.
Lần này tam thiếu gia khôi phục quá nhanh, rất bất thường.
Quản gia lo lắng có biến cố xảy ra, ảnh hưởng đến phi thuyền, nên phải đề phòng trước.
Còn về thân phận thật sự của con hồ ly, ông tạm thời chưa định nói cho Đường Nhung biết.
Một là vì vừa mới nhận lại Đường Nhung, từ lúc gặp mặt đến giờ cậu vẫn còn e dè người lạ, lại quá nhỏ, chưa hiểu rõ thế giới này, có lẽ không biết tinh thần thể là cái gì, hiện tại dạy cậu chưa hẳn là chuyện tốt.
Hai là vì so với con người, trẻ con thường dễ dàng tiếp nhận động vật lông xù hơn.
Biết đâu con hồ ly này có thể giúp cậu buông lỏng, ít đề phòng và dễ dàng thích nghi với môi trường mới.
Ba là vì tình trạng thân thể của tam thiếu gia chưa rõ ràng, quản gia chỉ muốn để Đường Nhung nhìn nó một chút, cải thiện ấn tượng của tam thiếu gia dưới của hình dạng hồ ly, chứ không định để hai anh em tiếp xúc quá nhiều.
Nếu tam thiếu gia đột nhiên bạo động mà dọa cậu thì lại không hay.
Mọi người đều biết thân phận của hồ ly, không dám chậm trễ, tuy rằng dùng dây xích trói buộc nó, cũng cẩn thận lót một lớp vải mềm mại bên dưới.
Con hồ ly cũng tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nằm trên đệm, tò mò đánh giá đứa trẻ đứng đằng xa.
Hắn biết thân phận của đứa bé, là em trai mất tích nhiều năm của hắn.
Sau khi hắn khôi phục lý trí, liền ngửi được một mùi hương dễ chịu, mùi hương này khó diễn tả thành lời, nhưng hắn nhớ rõ mùi hương này hắn đã ngửi thấy trên người mẹ, theo mùi hương đi vào căn phòng, hắn thấy em trai có đôi mắt giống hệt mẹ.
Lúc nãy chạy đuổi theo em trai chỉ đơn thuần vì từ nhỏ giữa anh chị em bọn họ đều chơi đùa như thế, là một loại hình thức gia tăng tình cảm, theo bản năng liền dùng lên người em trai.
Không nghĩ tới lại doạ cậu khóc.
… Lá gan thật nhỏ.
Đứa nhỏ thật gầy, thật dơ, trên người mặc cái gì vậy? Sao bác Quý không tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo cho cậu?
Đường Nhung núp phía sau quản gia, lặng lẽ quan sát con hồ ly trắng từ xa.
Hồ ly nhỏ cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, chín cái đuôi phía sau khẽ vẫy nhẹ, mềm mại như một đám mây khiến người ta muốn chạm vào.
Bà là người rất yêu thương cậu, biết cậu thích động vật lông xù nhưng lại bị dị ứng, nên đã tự tay may cho cậu một con búp bê vải thật mềm mại, trở thành người bạn thân thiết nhất của cậu.
Bà không có người thân, cũng chẳng có nhiều tiền, bản thân bà còn ăn không đủ no, nhưng vẫn cố gắng nuôi cậu.
Chỉ tiếc, khi cậu hơn hai tuổi, bà đã qua đời.
Con búp bê vải cũng bị bọn trẻ con khác giật mất.
Cậu hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi, cô độc.
Nhìn Đường Nhung đang thất thần ngắm con hồ ly trắng trong phim hoạt hình, quản gia chợt nảy ra một ý, liền đề nghị:
“Tiểu thiếu gia có muốn đi xem con hồ ly kia không? Nó đã bị trói lại rồi, sẽ không đuổi theo con nữa đâu.”
Dù sao, con hồ ly đó chính là tam thiếu gia.
Ngay lần đầu gặp mặt, đã dọa em trai mình sợ như vậy, đương nhiên phải cố gắng lấy lại hình tượng trong lòng em trai rồi.
Hệ thống cũng không ngăn cản quyết định này.
Chỉ là đứng từ xa nhìn thì không sao cả.
Ký chủ vẫn còn nhỏ, lại rất thích động vật lông xù. Nếu cứ cấm đoán quá mức, không thể làm này làm kia cũng không phải chuyện tốt.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng của cậu là được.
Quản gia lập tức dẫn cậu đến căn phòng giam giữ con hồ ly nhỏ.
Chiếc l*иg sắt vẫn còn đó, nhưng rõ ràng nó quá lớn so với cơ thể con hồ ly, lớn đến mức không thể hạn chế được nó.
Tiểu hồ ly hoàn toàn có thể chui qua khe hở để trốn ra ngoài.
Trên l*иg có khắc phù văn do trị liệu sư để lại, có tác dụng trấn an tinh thần thể khi rơi vào trạng thái bạo động.
Nếu tinh thần thể được xoa dịu, nó có thể tự động trở về hình dạng con non, lúc đó chiếc l*иg sẽ không còn tác dụng giam cầm nữa.
Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ...
Mới chỉ ba tiếng trôi qua, vậy mà tam thiếu gia đã bình phục khỏi cơn bạo động và quay về hình dạng con non.
Trước đây, ít nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể khống chế được trạng thái đó.
Chẳng lẽ gần đây, trong lúc du hành giữa các tinh hệ, trên người cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng tạm thời, chuyện quan trọng nhất vẫn là tiểu thiếu gia.
Vấn đề của tam thiếu gia có thể đợi sau.
Quản gia giấu đi suy nghĩ trong lòng, chỉ vào con hồ ly nhỏ bị dây xích trói lại, nói với Đường Nhung:
“Đừng sợ, nó đã bị trói rồi. Thật ra... nó rất ngoan.”
Trên dây xích cũng có khắc phù văn giúp hạn chế tinh thần thể bạo động.
Lần này tam thiếu gia khôi phục quá nhanh, rất bất thường.
Còn về thân phận thật sự của con hồ ly, ông tạm thời chưa định nói cho Đường Nhung biết.
Một là vì vừa mới nhận lại Đường Nhung, từ lúc gặp mặt đến giờ cậu vẫn còn e dè người lạ, lại quá nhỏ, chưa hiểu rõ thế giới này, có lẽ không biết tinh thần thể là cái gì, hiện tại dạy cậu chưa hẳn là chuyện tốt.
Hai là vì so với con người, trẻ con thường dễ dàng tiếp nhận động vật lông xù hơn.
Biết đâu con hồ ly này có thể giúp cậu buông lỏng, ít đề phòng và dễ dàng thích nghi với môi trường mới.
Ba là vì tình trạng thân thể của tam thiếu gia chưa rõ ràng, quản gia chỉ muốn để Đường Nhung nhìn nó một chút, cải thiện ấn tượng của tam thiếu gia dưới của hình dạng hồ ly, chứ không định để hai anh em tiếp xúc quá nhiều.
Nếu tam thiếu gia đột nhiên bạo động mà dọa cậu thì lại không hay.
Mọi người đều biết thân phận của hồ ly, không dám chậm trễ, tuy rằng dùng dây xích trói buộc nó, cũng cẩn thận lót một lớp vải mềm mại bên dưới.
Con hồ ly cũng tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nằm trên đệm, tò mò đánh giá đứa trẻ đứng đằng xa.
Hắn biết thân phận của đứa bé, là em trai mất tích nhiều năm của hắn.
Sau khi hắn khôi phục lý trí, liền ngửi được một mùi hương dễ chịu, mùi hương này khó diễn tả thành lời, nhưng hắn nhớ rõ mùi hương này hắn đã ngửi thấy trên người mẹ, theo mùi hương đi vào căn phòng, hắn thấy em trai có đôi mắt giống hệt mẹ.
Lúc nãy chạy đuổi theo em trai chỉ đơn thuần vì từ nhỏ giữa anh chị em bọn họ đều chơi đùa như thế, là một loại hình thức gia tăng tình cảm, theo bản năng liền dùng lên người em trai.
Không nghĩ tới lại doạ cậu khóc.
… Lá gan thật nhỏ.
Đứa nhỏ thật gầy, thật dơ, trên người mặc cái gì vậy? Sao bác Quý không tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo cho cậu?
Đường Nhung núp phía sau quản gia, lặng lẽ quan sát con hồ ly trắng từ xa.
Hồ ly nhỏ cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, chín cái đuôi phía sau khẽ vẫy nhẹ, mềm mại như một đám mây khiến người ta muốn chạm vào.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
