0 chữ
Chương 7
Chương 7
Hệ thống thèm thuồng: "Nếu sờ được bộ lông này, chắc sẽ nhận được không ít điểm tích lũy..."
Tiếc rằng ký chủ bị dị ứng.
Nó tìm đọc qua tư liệu liên quan đến thế giới và ký chủ, đoán được thân phận Cửu Vĩ Hồ này là anh ba của ký chủ.
Nhưng nó không trực tiếp nói cho ký chủ chuyện này.
Ký chủ còn quá nhỏ, một mình sinh sống trên hành tinh rác lạc hậu, gần như không hiểu gì về thế giới này. Nó cũng không phải là một hệ thống giáo dục trẻ em, sợ rằng dù có cố gắng giải thích tỉ mỉ đến đâu, ký chủ cũng không thể hiểu được.
Bị ràng buộc với ký chủ mấy ngày nay, quá trình giao tiếp giữa hai bên gặp không ít khó khăn. Ký chủ thực sự quá nhỏ, rất nhiều điều nó nói ra đều không được hiểu. Không ít lần, nó cảm thấy bản thân sắp bị rối loạn thông tin —— đúng là tai nạn lao động mà.
Chờ đến khi đặt chân lên hành tinh chủ, khi có giáo viên chuyên trách phổ cập về tinh thần lực và tinh thần thể, lúc đó nó sẽ giải thích cho ký chủ sau.
Trước mắt, chỉ cần đảm bảo ký chủ không chạm vào những sinh vật lông xù kia, tránh dị ứng là được.
Đường Nhung cứ thế lặng lẽ quan sát tiểu hồ ly đã lâu.
Hầu hết động vật nhỏ trên hành tinh rác đều có bộ lông xám bẩn, bộ lông trên người không mấy sạch sẽ, bọn chúng thấy người liền chạy trốn rất nhanh. Chỉ có Đường Nhung – một đứa trẻ gầy gò bé nhỏ – khi đến gần, chúng mới hơi buông lỏng cảnh giác.
Đôi khi, Đường Nhung không nhịn được mà muốn chạm vào chúng. Nhưng một đứa trẻ vài tuổi chưa có nhiều khả năng tự kiềm chế, phần lớn thời gian cậu vẫn cố nhịn vì sợ dị ứng – dù gì thì bị dị ứng cũng rất khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhung nhìn thấy một sinh vật nhỏ sạch sẽ như vậy. Bộ lông của nó trắng như tuyết.
Trong nhận thức của Đường Nhung, động vật nhỏ thường chỉ có một cái đuôi. Nhưng con này lại có rất nhiều đuôi —— cậu cẩn thận đếm thử, tổng cộng chín cái —— trông như một bức tranh bước ra đời thực, không chân thật chút nào.
Thấy Đường Nhung cứ chần chừ, không dám lại gần mình, tiểu hồ ly có chút sốt ruột, ngồi không yên.
Nó đột nhiên lăn một vòng trên đệm mềm, vươn chân sau gãi tai, để lộ lớp đệm thịt hồng nhạt dưới móng, đồng thời phe phẩy chín cái đuôi lên. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm về phía Đường Nhung đứng sau lưng quản gia.
Nó đang cố gắng chứng minh mình vô hại, mong có thể hấp dẫn đứa trẻ đến gần.
Nhưng hiệu quả không được như mong muốn.
Đường Nhung vẫn giữ khoảng cách như cũ, không hề có ý định tiến lại gần.
Ngay lúc tiểu hồ ly sắp quyết định hành động tiếp theo, bỗng nhiên cậu bé cất giọng nhỏ xíu:
“Nó có biết hát không?”
Câu hỏi này khiến mọi người trong phòng sửng sốt.
Giọng nói non nớt của đứa bé mềm mại như kẹo bông, dù phát âm chưa thật sự chuẩn, nhưng nghe vào lại khiến lòng người tan chảy.
Quản gia, người đứng gần cậu bé nhất, không giấu được vẻ kinh ngạc. Ông cúi xuống nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh mình.
Cậu chủ nhỏ… biết nói sao?!
Không chỉ quản gia và tiểu hồ ly, mà cả những người xung quanh cũng bị tiếng nói nhỏ nhẹ ấy thu hút. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đứa trẻ vừa cất lời.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là — hóa ra cậu có thể nói!
Cũng đúng thôi, một đứa trẻ bốn tuổi biết nói chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nếu đến tuổi này mà vẫn không nói được mới là điều bất thường.
Quản gia theo bản năng quay sang nhìn tiểu hồ ly cách đó không xa. Dưới con mắt màu hổ phách nhìn chăm chú của nó, ông chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói với đứa trẻ:
“Nó biết hát đấy.”
Tiểu hồ ly: "…?"
Ông có chắc mình đang nói gì không đó?!
Chưa bàn đến việc bản thân nó có biết hát hay không, ở trạng thái thú hình, thú tinh thần thể vốn dĩ không thể nói tiếng người. Một con hồ ly như nó… thì làm sao mà hát được?!
---
Anh ba khó xử
Chính câu trả lời khẳng định của quản gia đã khiến đôi mắt Đường Nhung sáng lên mong đợi.
Dù bề ngoài có phần lấm lem, nhưng ánh mắt của cậu bé lại trong veo như suối. Cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly, ánh mắt đầy chờ mong khiến tim hồ ly cũng mềm nhũn.
Chẳng bao lâu, tiểu hồ ly hoàn toàn đầu hàng tước vũ khí. Nó chần chừ một chút, rồi thử kêu lên một tiếng:
“Anh~”
Ở hình thái thú non, nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu mềm mại như vậy. Là một chàng trai 16 tuổi đầy mạnh mẽ, mỗi khi biến thành thú hình, nó luôn cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng bây giờ, vì em trai — bất cứ giá nào cũng phải thử!
"Anh anh, anh anh, anh anh anh, anh anh, anh anh, anh anh anh…"
Đôi mắt Đường Nhung sáng rực lên.
Cậu đã từng nghe những người trên hành tinh rác nói rằng nơi đây là hành tinh lạc hậu nhất. Những hành tinh khác có rất nhiều thứ mới lạ mà ở đây không hề có.
Tiếc rằng ký chủ bị dị ứng.
Nó tìm đọc qua tư liệu liên quan đến thế giới và ký chủ, đoán được thân phận Cửu Vĩ Hồ này là anh ba của ký chủ.
Nhưng nó không trực tiếp nói cho ký chủ chuyện này.
Ký chủ còn quá nhỏ, một mình sinh sống trên hành tinh rác lạc hậu, gần như không hiểu gì về thế giới này. Nó cũng không phải là một hệ thống giáo dục trẻ em, sợ rằng dù có cố gắng giải thích tỉ mỉ đến đâu, ký chủ cũng không thể hiểu được.
Bị ràng buộc với ký chủ mấy ngày nay, quá trình giao tiếp giữa hai bên gặp không ít khó khăn. Ký chủ thực sự quá nhỏ, rất nhiều điều nó nói ra đều không được hiểu. Không ít lần, nó cảm thấy bản thân sắp bị rối loạn thông tin —— đúng là tai nạn lao động mà.
Trước mắt, chỉ cần đảm bảo ký chủ không chạm vào những sinh vật lông xù kia, tránh dị ứng là được.
Đường Nhung cứ thế lặng lẽ quan sát tiểu hồ ly đã lâu.
Hầu hết động vật nhỏ trên hành tinh rác đều có bộ lông xám bẩn, bộ lông trên người không mấy sạch sẽ, bọn chúng thấy người liền chạy trốn rất nhanh. Chỉ có Đường Nhung – một đứa trẻ gầy gò bé nhỏ – khi đến gần, chúng mới hơi buông lỏng cảnh giác.
Đôi khi, Đường Nhung không nhịn được mà muốn chạm vào chúng. Nhưng một đứa trẻ vài tuổi chưa có nhiều khả năng tự kiềm chế, phần lớn thời gian cậu vẫn cố nhịn vì sợ dị ứng – dù gì thì bị dị ứng cũng rất khó chịu.
Trong nhận thức của Đường Nhung, động vật nhỏ thường chỉ có một cái đuôi. Nhưng con này lại có rất nhiều đuôi —— cậu cẩn thận đếm thử, tổng cộng chín cái —— trông như một bức tranh bước ra đời thực, không chân thật chút nào.
Thấy Đường Nhung cứ chần chừ, không dám lại gần mình, tiểu hồ ly có chút sốt ruột, ngồi không yên.
Nó đột nhiên lăn một vòng trên đệm mềm, vươn chân sau gãi tai, để lộ lớp đệm thịt hồng nhạt dưới móng, đồng thời phe phẩy chín cái đuôi lên. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm về phía Đường Nhung đứng sau lưng quản gia.
Nó đang cố gắng chứng minh mình vô hại, mong có thể hấp dẫn đứa trẻ đến gần.
Nhưng hiệu quả không được như mong muốn.
Ngay lúc tiểu hồ ly sắp quyết định hành động tiếp theo, bỗng nhiên cậu bé cất giọng nhỏ xíu:
“Nó có biết hát không?”
Câu hỏi này khiến mọi người trong phòng sửng sốt.
Giọng nói non nớt của đứa bé mềm mại như kẹo bông, dù phát âm chưa thật sự chuẩn, nhưng nghe vào lại khiến lòng người tan chảy.
Quản gia, người đứng gần cậu bé nhất, không giấu được vẻ kinh ngạc. Ông cúi xuống nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh mình.
Cậu chủ nhỏ… biết nói sao?!
Không chỉ quản gia và tiểu hồ ly, mà cả những người xung quanh cũng bị tiếng nói nhỏ nhẹ ấy thu hút. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đứa trẻ vừa cất lời.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là — hóa ra cậu có thể nói!
Cũng đúng thôi, một đứa trẻ bốn tuổi biết nói chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nếu đến tuổi này mà vẫn không nói được mới là điều bất thường.
Quản gia theo bản năng quay sang nhìn tiểu hồ ly cách đó không xa. Dưới con mắt màu hổ phách nhìn chăm chú của nó, ông chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói với đứa trẻ:
“Nó biết hát đấy.”
Tiểu hồ ly: "…?"
Ông có chắc mình đang nói gì không đó?!
Chưa bàn đến việc bản thân nó có biết hát hay không, ở trạng thái thú hình, thú tinh thần thể vốn dĩ không thể nói tiếng người. Một con hồ ly như nó… thì làm sao mà hát được?!
---
Anh ba khó xử
Chính câu trả lời khẳng định của quản gia đã khiến đôi mắt Đường Nhung sáng lên mong đợi.
Dù bề ngoài có phần lấm lem, nhưng ánh mắt của cậu bé lại trong veo như suối. Cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly, ánh mắt đầy chờ mong khiến tim hồ ly cũng mềm nhũn.
Chẳng bao lâu, tiểu hồ ly hoàn toàn đầu hàng tước vũ khí. Nó chần chừ một chút, rồi thử kêu lên một tiếng:
“Anh~”
Ở hình thái thú non, nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu mềm mại như vậy. Là một chàng trai 16 tuổi đầy mạnh mẽ, mỗi khi biến thành thú hình, nó luôn cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng bây giờ, vì em trai — bất cứ giá nào cũng phải thử!
"Anh anh, anh anh, anh anh anh, anh anh, anh anh, anh anh anh…"
Đôi mắt Đường Nhung sáng rực lên.
Cậu đã từng nghe những người trên hành tinh rác nói rằng nơi đây là hành tinh lạc hậu nhất. Những hành tinh khác có rất nhiều thứ mới lạ mà ở đây không hề có.
6
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
