TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Nhưng lần này, chiêu cũ không còn hiệu nghiệm.

Quản gia Quý thẳng tay ném nó cho thuộc hạ, ra lệnh trói chặt trong l*иg sắt, rồi cúi người bế đứa trẻ nhỏ nhắn đang nước mắt lưng tròng lên.

Đường Nhung đã không còn khóc nữa.

Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ bé đã bẩn thỉu, nay lại thêm một tầng nước mắt, trông càng lem luốc hơn.

Đối với cậu, nước mắt chỉ là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát khi bị hoảng sợ hay đau đớn. Là một đứa trẻ mồ côi, cậu chưa bao giờ nghĩ nước mắt có thể trở thành vũ khí.

Trên tinh cầu rác, chẳng ai sẽ vì cậu khóc mà ban cho cậu thứ gì.

Vừa rồi Đường Nhung khóc đơn giản là vì bị con hồ ly nhỏ đuổi đến mức vấp ngã một cái. Móng vuốt của con hồ ly cào phải, dù đã cách lớp quần áo, vẫn chạm vào bắp chân cậu. Nhớ lại chuyện hai ngày trước, khi chỉ chạm phải một con chó con mà suýt nữa bị sốc dị ứng đến nghẹt thở, cậu lập tức hoảng loạn, nước mắt theo phản xạ liền rơi xuống.

Hệ thống cũng bị dọa đến mức hoảng hốt.

Ban đầu, nó chỉ đang cùng ký chủ xem hoạt hình vui vẻ, không ngờ từ đâu lại xuất hiện một đám lông trắng xù xù lao thẳng đến.

May mà nó phản ứng nhanh, nhắc nhở ký chủ tránh kịp.

Cũng may quản gia đến kịp thời, không để con hồ ly nhỏ chạm vào ký chủ.

Nếu lại bị dị ứng lần nữa, nó không chắc y học ở thế giới này có thể cứu sống ký chủ hay không, nó cũng không dám liều lĩnh thử như vậy.

Hơn nữa, chuyện ký chủ bị dị ứng với lông động vật tốt nhất không nên để ai biết. Nó sợ có kẻ xấu lợi dụng điểm yếu này để hãm hại ký chủ.

Đường Nhung tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cậu hiểu rõ đạo lý này.

Trước đây, khi còn sống ở tinh cầu rác rưởi, từng có một đứa trẻ hư vô tình phát hiện cậu bị dị ứng lông động vật. Từ đó, nó thường xuyên cố ý ném mèo con, chó con về phía cậu, chỉ để nhìn cậu khó chịu, phát bệnh mà cười cợt.

Về sau, đứa trẻ đó bị một con chó hoang mắc bệnh dại cắn, chẳng bao lâu liền chết.

Cũng vì lý do này mà Đường Nhung luôn từ chối tắm rửa, thay quần áo.

Lúc trước, sau khi chạm vào con chó, Đường Nhung bị dị ứng nghiêm trọng. Tuy rằng hệ thống đã cứu mạng cậu, nhưng trên người vẫn còn nhiều vết mẩn đỏ do dị ứng để lại, chưa hoàn toàn biến mất.

Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy.

Không muốn để lộ bí mật rằng mình bị dị ứng.

Thấy Đường Nhung ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, quản gia thử nhẹ giọng nói:

“Bác đưa con đi rửa mặt nhé?”

Trên người Đường Nhung rất bẩn, quần áo lấm lem. Vì ôm cậu, bộ chế phục của quản gia cũng dính đầy bụi bẩn.

Đường Nhung do dự một lát rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Quản gia lập tức bế cậu vào phòng tắm bên trong khoang tàu.

Tuy rằng tiểu Đường Nhung vẫn không chịu thay quần áo hay tắm rửa, nhưng chịu rửa mặt đã là một tiến bộ lớn rồi.

Hôm nay có thể rửa mặt, ngày mai có thể rửa chân, biết đâu ngày kia sẽ chịu tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới.

Quản gia nhúng khăn lông vào nước ấm, nhẹ nhàng vén tóc hai bên mặt cậu rồi tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đó là một gương mặt thanh tú nhưng xanh xao.

Sống trong môi trường hành tinh rác rưởi với nhiệt độ thấp quanh năm, không có ánh sáng mặt trời, làn da cậu trắng bệch.

Đôi mắt màu xanh nhạt được di truyền từ phu nhân, là đứa trẻ duy nhất trong gia tộc mang màu mắt này.

Chờ đến khi quay về hành tinh chủ, tiên sinh nhất định sẽ xúc động khi gặp lại cậu.

Dưới đáy lòng quản gia khẽ thở dài.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, phải mất một khoảng thời gian nữa bọn họ mới về đến nơi.

Không biết tiên sinh hiện tại tình trạng thế nào.

Mãi vẫn chưa nhận được hồi âm, có lẽ ngài ấy vẫn đang chìm trong cơn bạo động tinh thần lực.

Sợ tin tức bị chặn lại, hành tung của tiểu thiếu gia bị lộ, dù khả năng rất thấp, quản gia cũng không dám nhắc đến cậu khi liên lạc về hành chủ tinh. Họ chỉ giả vờ rằng đây là một chuyến vận chuyển hàng hóa bình thường.

Khi khuôn mặt nhỏ được lau sạch, Đường Nhung cảm thấy vô cùng dễ chịu khoan khoái, tâm trạng căng thẳng vì bị con hồ ly đuổi bắt khi nãy cũng tan thành mây khói.

Lúc này, cậu không để quản gia bế nữa mà chủ động bước ra khỏi phòng tắm, đi về phía phòng.

Trên màn hình vẫn đang phát phim hoạt hình.

Trùng hợp làm sao, trong phim có một con hồ ly trắng đang hát. Giọng ca của nó rất dễ nghe, chính là bài hát chủ đề của bộ phim.

Điều đó khiến Đường Nhung nhớ lại con hồ ly nhỏ vừa đuổi theo mình khi nãy.

Mặc dù nó mang đến một trải nghiệm không mấy tốt đẹp, nhưng không thể phủ nhận — nó rất đẹp, tiếng kêu cũng rất đáng yêu, còn có thật nhiều thật nhiều cái đuôi xù bông thật lớn.

Cậu chưa bao giờ thấy con vật nào có đuôi xù đẹp đến vậy.

Dù bị dị ứng, cũng không ảnh hưởng đến chuyện Đường Nhung đặc biệt thích những loài động vật lông xù.

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.