TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Trong lòng Đường Nhung chợt thấp thỏm lo âu.

Nhưng quản gia lại không hề để ý, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Muốn ngủ tiếp không? Hay là xem phim hoạt hình nhé?”

Đường Nhung ngẩn người rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía màn hình vốn đang phát phim hoạt hình.

Quản gia vui mừng không thôi.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ nhỏ chịu tương tác với ông, cũng là một khởi đầu rất tốt.

Ông lập tức mở lại phim hoạt hình trước đó, điều chỉnh màn hình quay về hướng giường, rồi rời khỏi phòng.



Sau khi rời đi, quản gia bước vào một căn phòng khác ở trung tâm phi thuyền.

Giữa phòng có một chiếc l*иg sắt khổng lồ, gần như chiếm trọn hơn nửa không gian.

Bên trong l*иg là một con hồ ly to lớn, tuyết trắng toàn thân, có chín cái đuôi.

Trong l*иg sắt được trang bị thiết bị áp chế, nhưng dù vậy, đôi mắt con hồ ly vẫn đỏ rực như cũ, chín cái đuôi quật mạnh trong l*иg. Nếu không phải l*иg sắt được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, đủ rắn chắc, chỉ e lúc này nó đã bị sớm hoá thành đống bột mịn.

Chiếc l*иg này vốn chuẩn bị cho cậu chủ nhỏ, nhưng không ngờ cậu chỉ là một người bình thường, thậm chí ngay cả tinh thần thể cũng không có, nên căn bản không dùng đến.

Điều bất ngờ hơn cả là, cuối cùng lại phải dùng cho Tam thiếu gia.

“Nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Tam thiếu gia lại đột nhiên mất kiểm soát?”

Quản gia Quý quay sang, nhìn mấy tên tinh tặc đang băng bó vết thương bên cạnh, trong giọng nói hoàn toàn khác hẳn sự ôn hòa mềm mại khi đối diện với Đường Nhung, chỉ còn lại sự uy nghiêm lạnh lùng của kẻ nắm quyền.

Trong Đường gia, địa vị của ông không hề tầm thường. Ngay cả các cậu chủ, tiểu thư cũng đều phải kính nể, thậm chí có phần kiêng dè ông.

Một tên tinh tặc bị thương ở chân vội vàng lên tiếng giải thích:

“Quý thúc, ngài cũng biết bọn tôi dù thế nào đi nữa vẫn có nguyên tắc làm tinh tặc tốt. Nhưng đám tinh tặc xấu xa kia lại không như vậy, toàn là lũ hèn hạ thích đánh lén. Lần này chúng chơi lớn, khiến bọn tôi thương vong thảm trọng. Tiểu Đường ca nhất thời mất kiểm soát liền… May mà quang não của Tiểu Đường ca kịp bắt được tín hiệu phi thuyền Đường gia gần đó, nên đã đến xin giúp đỡ.”

Quản gia Quý nghe mà đau đầu.

Nếu tin tức này lộ ra ngoài, người ngoài biết Tâm Thiếu giá nhà họ ở bên ngoài làm tinh tặc, chắc chắn ngày mai sẽ chiếm vị trí đầu bảng trên Tinh Võng.

Gã tinh tặc kia vội bổ sung:

“Những kẻ đánh lén bọn tôi đều bị xử lý sạch sẽ rồi. Hơn nữa, Tiểu Đường ca luôn đeo mặt nạ và áo choàng, không có biến hình thú, nên chắc chắn không bị lộ.”

Quản gia Quý không nói gì thêm, chỉ hơi gật đầu rồi ra lệnh cho thuộc hạ sắp xếp chỗ ở cho đám bạn của Tam thiếu gia trên phi thuyền. Những căn phòng này đều được khóa nhiều lớp, cần kiểm chứng nhiều lần mới có thể mở ra.

“Các ngươi tranh thủ thời gian chữa trị vết thương. Ba giờ sau, chúng ta sẽ đến tinh cầu an toàn gần nhất.”

Chiếc phi thuyền này đang chở cậu chủ nhỏ về hành tinh chủ, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào.



Ba giờ sau, phi thuyền thuận lợi hạ cánh xuống một tinh cầu an toàn gần nhất.

Quản gia Quý đích thân giám sát, tiễn hết đám tinh tặc đã cải trang xuống tinh cầu.

Nhưng không ngờ, chỉ trong chốc lát, lại xảy ra biến cố.

Trong hình ảnh theo dõi quang não, trong căn phòng vốn trống trơn của cậu chủ nhỏ, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng bé nhỏ, trắng muốt và lông xù.

Cậu chủ nhỏ đang bị nó đuổi khắp phòng. Chín cái đuôi phía sau nó vẫy vẫy đầy vui vẻ, trông hệt như đang chơi một trò rượt bắt thú vị.

Bất chợt, cậu chủ nhỏ không biết bị thứ gì vướng vào mà vấp ngã, vừa khóc vừa bò dậy, chân khập khiễng chạy về phía trước. Rõ ràng là vô cùng sợ hãi sinh vật màu trắng kia.

“Ô…”

Quản gia Quý lập tức lao đến, một cước đá văng cửa, nhanh như chớp tóm lấy gáy con Cửu Vĩ Hồ, xách bổng lên, cho nó một cái cốc đầu.

Tiểu hồ ly bị đánh đến ong cả đầu, chín cái đuôi lập tức rũ xuống, đôi tai tam giác cũng ủ rũ theo. Nó khe khẽ nức nở đầy ấm ức, con ngươi màu hổ phách chột dạ mà nhìn người vừa tóm mình.

Quản gia Quý cười mà như không cười mà nhìn nó, ánh mắt qua lớp kính mỏng hơi cong lên, nhưng sâu thẳm bên trong lại là sự lạnh lùng nguy hiểm tức giận.

Lỗ tai của tiểu hồ ly giật giật, càng thêm căng thẳng, biết mình đã gây họa. Nó thăm dò kêu một tiếng “Anh~”, cố gắng làm nũng để mong được hoãn thi hành hình phạt.

Bác Quý tuy là quản gia trong nhà, lại là cánh tay đắc lực của ông nội, lớn lên từ nhỏ với cha, là người bác không cùng huyết thống của bọn họ.

Bác Quý chăm sóc bọn họ từ nhỏ đến lớn.

Trước kia phạm sai lầm chỉ cần biến trở về hình dạng thú non tình thần thể, tỏ vẻ đáng yêu làm nũng một hồi là có thể tránh được một kiếp.

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.