0 chữ
Chương 49
Chương 49
Sau khi nói xong câu chuyện về bà và thú bông, cảm xúc của Đường Nhung đã dịu xuống. Cậu ôm chặt báo tuyết nhỏ trong lòng, nóng lòng hỏi: “Bác, con có thể nuôi nó không?”
Quản gia bị kéo về thực tại, nhẹ nhàng từ chối: “Chắc là không được rồi. Báo tuyết này là thú cưng của bạn bác, họ mang tới đây tối nay, không ngờ nó lại chạy vào chỗ Tiểu Nhung.”
Thật ra, báo tuyết nhỏ chính là Thái tử, dĩ nhiên không thể để lại nuôi chơi được.
Bị từ chối, Đường Nhung khẽ mím môi, cúi đầu nhìn sinh vật lông xù trong tay, vẫn không nỡ buông.
Hệ thống vội vã xúi giục trong đầu: [Ký chủ đừng bỏ cuộc, thử hỏi xem có thể gặp được chủ nhân báo tuyết nhỏ không. Dù không thể nuôi, cũng phải giữ liên hệ, tranh thủ tiếp xúc lâu dài! Đây là nguồn điểm tích luỹ cực kỳ ổn định, chỉ cần mỗi tuần xoa một lần là có điểm rồi!]
Vì vậy, Đường Nhung lại mở miệng: “Vậy… con có thể gặp chủ nhân của nó không?”
Quản gia hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được. Bác đưa con đi gặp họ, tiện thể trả lại báo tuyết nhỏ luôn.”
Bên trong phòng khách, Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung đang khẩn trương đeo kính râm và khẩu trang, nhanh chóng thu dọn lại mọi thứ, chuẩn bị đón tiếp vị thiếu gia nhỏ sắp bước vào.
Thân phận họ khá nhạy cảm, lại có liên quan đến Thẩm Mộ Hàn. Việc đóng vai chủ nhân của báo tuyết nhỏ buộc họ phải che giấu diện mạo để tránh bị nhận ra hoặc chụp hình phát tán lên mạng.
Trước khi ra ngoài, họ đã tắm rửa sạch sẽ cho báo tuyết nhỏ, rồi thay bộ đồ đôi thời đại học – kiểu dáng nhẹ nhàng, giản dị, trông như một cặp tình nhân trẻ mới tốt nghiệp.
Không ai nhìn ra được, hai người này đã có con trai bốn tuổi.
Nhìn qua camera, họ thấy thiếu gia nhỏ rõ ràng đã ôm báo tuyết nhỏ lâu đến mệt mỏi, nhưng vẫn không nỡ buông tay. Hai người không nhịn được mà bật cười.
Đúng là đứa trẻ đáng yêu.
Rất có duyên với con trai họ.
Cuối cùng, quản gia thấy Đường Nhung mãi không buông, đành ôm cậu và báo tuyết nhỏ cùng lúc, đưa vào phòng khách.
So với lần đến trước chỉ mang theo thuốc nhỏ mắt và khăn lông, lần này hiển nhiên là Đường lão gia và Đường tiên sinh đã thấy Đường Nhung khóc sưng mắt qua camera nên chuẩn bị kỹ càng hơn.
Hai người bên trong vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Chi nhẹ giọng: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, thiếu gia nhỏ và báo tuyết nhỏ bước vào cùng quản gia.
Thấy hai người bên trong ăn mặc kín mít, hệ thống lập tức phân tích: [Bọn họ chắc chắn là người nổi tiếng. Có thể là minh tinh hay nhân vật công chúng nào đó. Phải che mặt kỹ để không bị lộ hành tung hoặc bị chụp ảnh đăng lên mạng, dễ gây phiền phức không đáng có.]
Đường Nhung nghe mà mơ mơ hồ hồ. Cậu chẳng quan tâm lắm đến thân phận của hai người kia, ánh mắt chỉ dừng lại nơi sinh vật lông mềm trong tay.
Hệ thống nói có thể định kỳ được xoa báo tuyết nhỏ, đúng là rất tốt.
Nhưng Đường Nhung vẫn muốn hơn thế – cậu muốn có được nó.
Rất hiếm khi cậu khao khát một thứ gì đó như vậy.
Báo tuyết nhỏ này là thứ đầu tiên khiến cậu khao khát đến thế.
Quản gia chủ động giới thiệu: “Chú dì này chính là chủ nhân của bé báo tuyết.”
Đường Nhung ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào chú, chào dì ạ.”
Thấy đôi mắt cậu hơi sưng đỏ, Hàn Chi xót xa: “Ai, sao mắt lại sưng thế này? Mau lấy thuốc nhỏ mắt rồi chườm lạnh một chút, không thì sẽ rất khó chịu đấy.”
Giọng dì dịu dàng vô cùng, khiến Đường Nhung có thiện cảm ngay lập tức.
Quản gia cũng nhanh chóng nhận ra thuốc nhỏ mắt và khăn bông được đặt sẵn trên bàn, bèn đi vào phòng tắm thấm ướt khăn rồi vắt khô, quay ra nhẹ nhàng lau mặt cho Đường Nhung, nhỏ mỗi bên mắt một giọt thuốc.
Dù đang được nhỏ thuốc, Đường Nhung vẫn không nỡ buông bé báo tuyết trong lòng ra, trông yêu quý lắm.
Thẩm Xuyên Khung và Hàn Chi đứng bên cạnh, nhìn bé con mà trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng. Dù gì thì bé báo tuyết cũng là con trai họ, chẳng lẽ cứ để người khác ôm làm thú cưng mãi?
Hàn Chi ho nhẹ một tiếng, định nói đến giờ phải mang bé báo tuyết về trải chăn đi ngủ.
Quản gia bị kéo về thực tại, nhẹ nhàng từ chối: “Chắc là không được rồi. Báo tuyết này là thú cưng của bạn bác, họ mang tới đây tối nay, không ngờ nó lại chạy vào chỗ Tiểu Nhung.”
Thật ra, báo tuyết nhỏ chính là Thái tử, dĩ nhiên không thể để lại nuôi chơi được.
Bị từ chối, Đường Nhung khẽ mím môi, cúi đầu nhìn sinh vật lông xù trong tay, vẫn không nỡ buông.
Hệ thống vội vã xúi giục trong đầu: [Ký chủ đừng bỏ cuộc, thử hỏi xem có thể gặp được chủ nhân báo tuyết nhỏ không. Dù không thể nuôi, cũng phải giữ liên hệ, tranh thủ tiếp xúc lâu dài! Đây là nguồn điểm tích luỹ cực kỳ ổn định, chỉ cần mỗi tuần xoa một lần là có điểm rồi!]
Quản gia hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được. Bác đưa con đi gặp họ, tiện thể trả lại báo tuyết nhỏ luôn.”
Bên trong phòng khách, Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung đang khẩn trương đeo kính râm và khẩu trang, nhanh chóng thu dọn lại mọi thứ, chuẩn bị đón tiếp vị thiếu gia nhỏ sắp bước vào.
Thân phận họ khá nhạy cảm, lại có liên quan đến Thẩm Mộ Hàn. Việc đóng vai chủ nhân của báo tuyết nhỏ buộc họ phải che giấu diện mạo để tránh bị nhận ra hoặc chụp hình phát tán lên mạng.
Trước khi ra ngoài, họ đã tắm rửa sạch sẽ cho báo tuyết nhỏ, rồi thay bộ đồ đôi thời đại học – kiểu dáng nhẹ nhàng, giản dị, trông như một cặp tình nhân trẻ mới tốt nghiệp.
Nhìn qua camera, họ thấy thiếu gia nhỏ rõ ràng đã ôm báo tuyết nhỏ lâu đến mệt mỏi, nhưng vẫn không nỡ buông tay. Hai người không nhịn được mà bật cười.
Đúng là đứa trẻ đáng yêu.
Rất có duyên với con trai họ.
Cuối cùng, quản gia thấy Đường Nhung mãi không buông, đành ôm cậu và báo tuyết nhỏ cùng lúc, đưa vào phòng khách.
So với lần đến trước chỉ mang theo thuốc nhỏ mắt và khăn lông, lần này hiển nhiên là Đường lão gia và Đường tiên sinh đã thấy Đường Nhung khóc sưng mắt qua camera nên chuẩn bị kỹ càng hơn.
Hai người bên trong vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Chi nhẹ giọng: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, thiếu gia nhỏ và báo tuyết nhỏ bước vào cùng quản gia.
Thấy hai người bên trong ăn mặc kín mít, hệ thống lập tức phân tích: [Bọn họ chắc chắn là người nổi tiếng. Có thể là minh tinh hay nhân vật công chúng nào đó. Phải che mặt kỹ để không bị lộ hành tung hoặc bị chụp ảnh đăng lên mạng, dễ gây phiền phức không đáng có.]
Hệ thống nói có thể định kỳ được xoa báo tuyết nhỏ, đúng là rất tốt.
Nhưng Đường Nhung vẫn muốn hơn thế – cậu muốn có được nó.
Rất hiếm khi cậu khao khát một thứ gì đó như vậy.
Báo tuyết nhỏ này là thứ đầu tiên khiến cậu khao khát đến thế.
Quản gia chủ động giới thiệu: “Chú dì này chính là chủ nhân của bé báo tuyết.”
Đường Nhung ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào chú, chào dì ạ.”
Thấy đôi mắt cậu hơi sưng đỏ, Hàn Chi xót xa: “Ai, sao mắt lại sưng thế này? Mau lấy thuốc nhỏ mắt rồi chườm lạnh một chút, không thì sẽ rất khó chịu đấy.”
Giọng dì dịu dàng vô cùng, khiến Đường Nhung có thiện cảm ngay lập tức.
Quản gia cũng nhanh chóng nhận ra thuốc nhỏ mắt và khăn bông được đặt sẵn trên bàn, bèn đi vào phòng tắm thấm ướt khăn rồi vắt khô, quay ra nhẹ nhàng lau mặt cho Đường Nhung, nhỏ mỗi bên mắt một giọt thuốc.
Dù đang được nhỏ thuốc, Đường Nhung vẫn không nỡ buông bé báo tuyết trong lòng ra, trông yêu quý lắm.
Thẩm Xuyên Khung và Hàn Chi đứng bên cạnh, nhìn bé con mà trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng. Dù gì thì bé báo tuyết cũng là con trai họ, chẳng lẽ cứ để người khác ôm làm thú cưng mãi?
Hàn Chi ho nhẹ một tiếng, định nói đến giờ phải mang bé báo tuyết về trải chăn đi ngủ.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
