0 chữ
Chương 48
Chương 48
Quản gia bước đến, kéo Đường Nhung từ trong cơn tuyệt vọng như sắp chết chìm trở lại với thực tại.
“Bác…” Cậu nghẹn ngào ôm chặt con báo tuyết nhỏ trong lòng, giọng nói đặc quánh nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người vừa xuất hiện, ánh mắt ủy khuất đến tột cùng.
Cậu nghĩ mình sắp chết. Sau đó sẽ không còn được gặp bác quản gia nữa.
Cũng sẽ không gặp lại ông nội, ba ba, chị gái, anh trai, hồ ly nhỏ, hay cả chim nhỏ nữa…
Ngay lúc ấy, hệ thống nhân cơ hội chen vào, sốt ruột nói: [Ký chủ!]
Đường Nhung chớp chớp đôi mắt cay xè vì nước mắt, lắng tai chờ đợi.
Hệ thống vội nói tiếp: [Cậu có phát hiện gì không? Lần này cậu không hề bị dị ứng!]
Đường Nhung cúi đầu nhìn đôi tay mình bị bộ lông mềm mại của báo tuyết nhỏ che phủ.
Thật sự không có một vết đỏ nào.
Hơn nữa cậu cũng cảm nhận được rõ ràng – lần này, trên người không hề có chỗ nào ngứa ngáy.
Đúng như hệ thống nói, cậu không bị dị ứng.
Không hề dị ứng, nghĩa là sẽ không lặp lại tình trạng hít thở không thông như lần trước khi ôm chó con nữa.
Cậu vẫn khỏe mạnh, an toàn.
… Tại sao?
Hệ thống cắt ngang: [Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện đó, chúng ta bàn sau. Trước tiên hãy ứng phó với quản gia đã. Có lẽ ông ấy thấy tình hình bên này không ổn nên mới vội chạy đến. Cậu cần giải thích vì sao lại đột nhiên ôm báo tuyết rồi khóc lóc như vậy.]
[Cậu cứ nói là trước kia bà nội đã tặng cho cậu một thú bông hình báo tuyết, nay thấy báo tuyết nhỏ này liền nhớ đến kỷ niệm với bà.]
Hệ thống nói một hơi, hoàn toàn không có chút ngập ngừng hay cảm xúc.
Chuyện cậu không bị dị ứng lại còn nhận được điểm tích luỹ là một điều cực kỳ quan trọng, có thể thảo luận sau. Trước mắt phải xử lý ổn thỏa quản gia đã.
Tốt nhất là giải thích rằng đó là bà cùng thú bông hình báo tuyết — trước mắt tạm thời ứng phó cho qua, thứ hai là bọn họ vẫn chưa rõ vì sao con báo tuyết này, có lai lịch không rõ, lại không khiến Đường Nhung bị dị ứng. Nếu có thể giữ nó lại để tiếp tục quan sát thì càng tốt. Lấy cớ này, bọn họ cũng có thể danh chính ngôn thuận mà đề xuất việc nuôi dưỡng con báo tuyết ấy.
Lúc này, đầu óc Đường Nhung đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu vốn là đứa trẻ lanh lợi, phản ứng cực nhanh.
Khi quản gia lấy khăn giấy mềm lau nước mắt cho cậu, Đường Nhung ngoan ngoãn, không nói lời nào, chỉ cúi đầu liếc nhìn báo tuyết nhỏ trong lòng.
Dễ thương quá chừng.
Nó còn sống.
Bộ lông mềm mại vô cùng.
Quan trọng nhất là không làm cậu bị dị ứng.
Cậu rất thích nó.
Sau khi nước mắt được lau sạch, cậu mới nghe thấy quản gia nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhung, vì sao lại khóc vậy?”
Đôi mắt đã khóc đến sưng lên khiến Đường Nhung cảm thấy hơi khó chịu, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, dụi nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn vào lớp lông xù xì mềm mịn trên đầu báo tuyết nhỏ, sau đó ngoan ngoãn trả lời theo lời hệ thống nhắc nhở, là vì nhớ đến bà nội và thú bông bà tặng.
Quản gia nghe vậy, trong lòng chua xót khôn tả.
Thậm chí hốc mắt cũng hơi ươn ướt, nhưng bị kính mắt che đi, ông cố gắng kiềm chế, không để nước mắt rơi trước mặt tiểu thiếu gia.
Từ khi đưa Đường Nhung về đây, mọi người vẫn chưa bao giờ hỏi đến chuyện trước kia của cậu ở tinh cầu rác. Vì họ biết đó là quá khứ đau khổ, sợ sẽ gợi lại ký ức không hay. Huống hồ, Đường Nhung còn quá nhỏ, có thể cũng chẳng nhớ được bao nhiêu. Thay vì để cậu gặm nhấm ký ức, chi bằng để cậu sống hạnh phúc từ bây giờ.
Về phần “bà” trong lời Đường Nhung, họ từng điều tra qua. Lo sợ bà cụ này có liên quan đến nhóm người từng bắt cóc cậu, nhưng cuối cùng phát hiện bà chỉ là một bà cụ tốt bụng, không liên quan đến sự kiện năm xưa. Chỉ tiếc là sau khi qua đời, đến phần mộ cũng không còn, tro cốt chẳng ai tìm thấy, trên đời cũng không còn người thân nào để Đường gia báo đáp.
Có lẽ, nguyện vọng lớn nhất của bà chỉ là mong đứa trẻ tên Tiểu Nhung có thể lớn lên bình an và hạnh phúc.
Điều này, Đường gia nhất định sẽ làm được và còn hơn thế nữa.
“Bác…” Cậu nghẹn ngào ôm chặt con báo tuyết nhỏ trong lòng, giọng nói đặc quánh nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người vừa xuất hiện, ánh mắt ủy khuất đến tột cùng.
Cậu nghĩ mình sắp chết. Sau đó sẽ không còn được gặp bác quản gia nữa.
Cũng sẽ không gặp lại ông nội, ba ba, chị gái, anh trai, hồ ly nhỏ, hay cả chim nhỏ nữa…
Ngay lúc ấy, hệ thống nhân cơ hội chen vào, sốt ruột nói: [Ký chủ!]
Đường Nhung chớp chớp đôi mắt cay xè vì nước mắt, lắng tai chờ đợi.
Hệ thống vội nói tiếp: [Cậu có phát hiện gì không? Lần này cậu không hề bị dị ứng!]
Đường Nhung cúi đầu nhìn đôi tay mình bị bộ lông mềm mại của báo tuyết nhỏ che phủ.
Thật sự không có một vết đỏ nào.
Đúng như hệ thống nói, cậu không bị dị ứng.
Không hề dị ứng, nghĩa là sẽ không lặp lại tình trạng hít thở không thông như lần trước khi ôm chó con nữa.
Cậu vẫn khỏe mạnh, an toàn.
… Tại sao?
Hệ thống cắt ngang: [Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện đó, chúng ta bàn sau. Trước tiên hãy ứng phó với quản gia đã. Có lẽ ông ấy thấy tình hình bên này không ổn nên mới vội chạy đến. Cậu cần giải thích vì sao lại đột nhiên ôm báo tuyết rồi khóc lóc như vậy.]
[Cậu cứ nói là trước kia bà nội đã tặng cho cậu một thú bông hình báo tuyết, nay thấy báo tuyết nhỏ này liền nhớ đến kỷ niệm với bà.]
Hệ thống nói một hơi, hoàn toàn không có chút ngập ngừng hay cảm xúc.
Chuyện cậu không bị dị ứng lại còn nhận được điểm tích luỹ là một điều cực kỳ quan trọng, có thể thảo luận sau. Trước mắt phải xử lý ổn thỏa quản gia đã.
Lúc này, đầu óc Đường Nhung đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu vốn là đứa trẻ lanh lợi, phản ứng cực nhanh.
Khi quản gia lấy khăn giấy mềm lau nước mắt cho cậu, Đường Nhung ngoan ngoãn, không nói lời nào, chỉ cúi đầu liếc nhìn báo tuyết nhỏ trong lòng.
Dễ thương quá chừng.
Nó còn sống.
Bộ lông mềm mại vô cùng.
Quan trọng nhất là không làm cậu bị dị ứng.
Cậu rất thích nó.
Sau khi nước mắt được lau sạch, cậu mới nghe thấy quản gia nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhung, vì sao lại khóc vậy?”
Quản gia nghe vậy, trong lòng chua xót khôn tả.
Thậm chí hốc mắt cũng hơi ươn ướt, nhưng bị kính mắt che đi, ông cố gắng kiềm chế, không để nước mắt rơi trước mặt tiểu thiếu gia.
Từ khi đưa Đường Nhung về đây, mọi người vẫn chưa bao giờ hỏi đến chuyện trước kia của cậu ở tinh cầu rác. Vì họ biết đó là quá khứ đau khổ, sợ sẽ gợi lại ký ức không hay. Huống hồ, Đường Nhung còn quá nhỏ, có thể cũng chẳng nhớ được bao nhiêu. Thay vì để cậu gặm nhấm ký ức, chi bằng để cậu sống hạnh phúc từ bây giờ.
Về phần “bà” trong lời Đường Nhung, họ từng điều tra qua. Lo sợ bà cụ này có liên quan đến nhóm người từng bắt cóc cậu, nhưng cuối cùng phát hiện bà chỉ là một bà cụ tốt bụng, không liên quan đến sự kiện năm xưa. Chỉ tiếc là sau khi qua đời, đến phần mộ cũng không còn, tro cốt chẳng ai tìm thấy, trên đời cũng không còn người thân nào để Đường gia báo đáp.
Có lẽ, nguyện vọng lớn nhất của bà chỉ là mong đứa trẻ tên Tiểu Nhung có thể lớn lên bình an và hạnh phúc.
Điều này, Đường gia nhất định sẽ làm được và còn hơn thế nữa.
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
