0 chữ
Chương 50
Chương 50
Thẩm Xuyên Khung còn chưa kịp tiếp lời thì cách đó không xa, chợt vang lên một tiếng “Meo ô”.
Tiếng kêu vang lên từ bé báo tuyết.
Nó ngẩng đầu nhìn họ chằm chằm, cái đuôi dài quấn chặt lấy tay Đường Nhung đang ôm nó, không chịu buông.
Hai người lớn nhất thời không đoán được tiếng kêu kia có ý gì.
Đường Nhung nghe thấy âm thanh đáng yêu vang lên trong lòng ngực, vui sướиɠ cúi đầu nhìn.
Đây là lần đầu tiên cậu được gần gũi nghe tiếng báo tuyết kêu như thế.
Thật giống mèo con quá đi.
Dễ thương quá chừng!
Đường Nhung càng thêm không nỡ để bé báo tuyết rời đi.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, bé báo tuyết đột nhiên xoay người lại trong lòng cậu, hai móng trước ôm lấy cậu như đang ôm thật chặt.
Chỉ có Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung mới nhận ra ý tứ trong hành động ấy — nó không muốn rời đi.
Hai người nhìn nhau, âm thầm suy đoán: có khi nào đây là lần đầu tiên con trai họ kết bạn, lại còn là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp với bạn bè, nên lưu luyến không nỡ xa rời?
Vì thế Thẩm Xuyên Khung nói: “Cũng còn sớm, hay là để tụi nhỏ chơi thêm một lát, vừa lúc chuyện trò với ông cụ nữa. Nhóc con này hình như rất thích bạn nhỏ kia, chúng ta ngày thường cũng đâu có nhiều thời gian chơi với nó.”
Ý trong lời ông, cũng là muốn ngầm mở đường cho việc sau này thường xuyên mang bé báo tuyết tới đây chơi với Đường Nhung.
Ai ngờ, bé báo tuyết lại sốt ruột kêu lên hai tiếng “Meo ô, meo ô” nữa.
Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung đều đứng ngây người tại chỗ.
Chưa hài lòng sao? Chẳng lẽ… còn muốn ngủ lại đêm nay?
Hai bé con vừa rồi đâu có làm gì đâu, chỉ là Đường Nhung ôm nó khóc một trận thôi, còn chưa kịp chơi gì cơ mà.
Nghe tiếng kêu mềm mại trong ngực, Đường Nhung rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng: “Chú, dì ơi, hai người không có nhiều thời gian chơi với bé báo tuyết… vậy có thể cho cháu nuôi nó được không ạ? Cháu sẽ chăm sóc tốt cho nó. Cháu có thể đổi bằng đồ gì đó với hai người cũng được, cháu thật sự rất thích nó…”
Cậu biết xin người khác đồ là không hay, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lễ phép và chân thành nhất có thể.
Vừa dứt lời, bé báo tuyết trong lòng cũng phụ họa một tiếng “Meo ô”.
Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung hơi khó xử, liếc nhau qua cặp kính râm, rồi đồng loạt nhìn sang quản gia.
Quản gia đỡ gọng kính, thấy tình huống có phần nhạy cảm, nghĩ ngợi vài giây rồi cúi người nói với Đường Nhung: “Tiểu Nhung, để chú dì suy nghĩ thêm một chút nhé. Trước tiên con buông bé báo tuyết ra, để bác dẫn con đi chườm lạnh đôi mắt một lúc, không thì sáng mai sẽ rất khó chịu. Sau khi chườm xong, chú dì chắc là cũng sẽ đưa ra quyết định. Cho dù họ không nỡ tặng bé báo tuyết cho con, thì bác vẫn có thể thường xuyên dẫn nó tới chơi cùng con. Nhà họ cũng gần thôi.”
Lời nói nhẹ nhàng, khéo léo mà không thể bắt bẻ, Đường Nhung chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu tin lời bác quản gia. Nếu ông nói sẽ thường xuyên đưa bé báo tuyết tới, chắc chắn sẽ làm được.
Tệ lắm thì chỉ là không thể nuôi nó, nhưng ít nhất vẫn được gặp thường xuyên.
Thấy Đường Nhung có vẻ yên tâm, quản gia đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bé báo tuyết trong lòng cậu.
Bé báo tuyết cũng ngoan ngoãn buông móng vuốt và cái đuôi đang quấn lấy tay Đường Nhung ra.
Quản gia đặt bé xuống đất, rồi nắm tay Đường Nhung rời khỏi căn phòng.
Mỗi bước đi, Đường Nhung đều ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt dõi theo bé báo tuyết ngoan ngoãn ngồi nguyên tại chỗ, cho đến khi cánh cửa khép lại ngăn cách tầm nhìn.
Bé báo tuyết vẫn dõi theo bóng dáng Đường Nhung, vừa nhìn vừa dùng lưỡi liếʍ bộ lông bị ướt nhẹp vì nước mắt của cậu.
Ướt sũng hết mấy chỗ, liếʍ mãi cũng chẳng khô.
Sau khi Đường Nhung đi khỏi, bé báo tuyết không tiếp tục liếʍ lông nữa, mà đột nhiên xoay người, nhảy phốc lên sofa, dùng móng vuốt gạt ra một tấm chăn được gấp gọn, rồi chui tọt vào bên trong.
Trước khi Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung kịp hỏi han, thì tấm chăn bất ngờ động đậy, để lộ ra một bé trai nhân loại đang trốn bên dưới.
Thẩm Mộ Hàn thò đầu ra, tay nhỏ kéo chăn che lấy thân thể, nhanh chóng gọi: “Ba, mẹ!”
Tiếng kêu vang lên từ bé báo tuyết.
Nó ngẩng đầu nhìn họ chằm chằm, cái đuôi dài quấn chặt lấy tay Đường Nhung đang ôm nó, không chịu buông.
Hai người lớn nhất thời không đoán được tiếng kêu kia có ý gì.
Đường Nhung nghe thấy âm thanh đáng yêu vang lên trong lòng ngực, vui sướиɠ cúi đầu nhìn.
Đây là lần đầu tiên cậu được gần gũi nghe tiếng báo tuyết kêu như thế.
Thật giống mèo con quá đi.
Dễ thương quá chừng!
Đường Nhung càng thêm không nỡ để bé báo tuyết rời đi.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, bé báo tuyết đột nhiên xoay người lại trong lòng cậu, hai móng trước ôm lấy cậu như đang ôm thật chặt.
Chỉ có Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung mới nhận ra ý tứ trong hành động ấy — nó không muốn rời đi.
Vì thế Thẩm Xuyên Khung nói: “Cũng còn sớm, hay là để tụi nhỏ chơi thêm một lát, vừa lúc chuyện trò với ông cụ nữa. Nhóc con này hình như rất thích bạn nhỏ kia, chúng ta ngày thường cũng đâu có nhiều thời gian chơi với nó.”
Ý trong lời ông, cũng là muốn ngầm mở đường cho việc sau này thường xuyên mang bé báo tuyết tới đây chơi với Đường Nhung.
Ai ngờ, bé báo tuyết lại sốt ruột kêu lên hai tiếng “Meo ô, meo ô” nữa.
Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung đều đứng ngây người tại chỗ.
Chưa hài lòng sao? Chẳng lẽ… còn muốn ngủ lại đêm nay?
Hai bé con vừa rồi đâu có làm gì đâu, chỉ là Đường Nhung ôm nó khóc một trận thôi, còn chưa kịp chơi gì cơ mà.
Cậu biết xin người khác đồ là không hay, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lễ phép và chân thành nhất có thể.
Vừa dứt lời, bé báo tuyết trong lòng cũng phụ họa một tiếng “Meo ô”.
Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung hơi khó xử, liếc nhau qua cặp kính râm, rồi đồng loạt nhìn sang quản gia.
Quản gia đỡ gọng kính, thấy tình huống có phần nhạy cảm, nghĩ ngợi vài giây rồi cúi người nói với Đường Nhung: “Tiểu Nhung, để chú dì suy nghĩ thêm một chút nhé. Trước tiên con buông bé báo tuyết ra, để bác dẫn con đi chườm lạnh đôi mắt một lúc, không thì sáng mai sẽ rất khó chịu. Sau khi chườm xong, chú dì chắc là cũng sẽ đưa ra quyết định. Cho dù họ không nỡ tặng bé báo tuyết cho con, thì bác vẫn có thể thường xuyên dẫn nó tới chơi cùng con. Nhà họ cũng gần thôi.”
Cậu tin lời bác quản gia. Nếu ông nói sẽ thường xuyên đưa bé báo tuyết tới, chắc chắn sẽ làm được.
Tệ lắm thì chỉ là không thể nuôi nó, nhưng ít nhất vẫn được gặp thường xuyên.
Thấy Đường Nhung có vẻ yên tâm, quản gia đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bé báo tuyết trong lòng cậu.
Bé báo tuyết cũng ngoan ngoãn buông móng vuốt và cái đuôi đang quấn lấy tay Đường Nhung ra.
Quản gia đặt bé xuống đất, rồi nắm tay Đường Nhung rời khỏi căn phòng.
Mỗi bước đi, Đường Nhung đều ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt dõi theo bé báo tuyết ngoan ngoãn ngồi nguyên tại chỗ, cho đến khi cánh cửa khép lại ngăn cách tầm nhìn.
Bé báo tuyết vẫn dõi theo bóng dáng Đường Nhung, vừa nhìn vừa dùng lưỡi liếʍ bộ lông bị ướt nhẹp vì nước mắt của cậu.
Ướt sũng hết mấy chỗ, liếʍ mãi cũng chẳng khô.
Sau khi Đường Nhung đi khỏi, bé báo tuyết không tiếp tục liếʍ lông nữa, mà đột nhiên xoay người, nhảy phốc lên sofa, dùng móng vuốt gạt ra một tấm chăn được gấp gọn, rồi chui tọt vào bên trong.
Trước khi Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung kịp hỏi han, thì tấm chăn bất ngờ động đậy, để lộ ra một bé trai nhân loại đang trốn bên dưới.
Thẩm Mộ Hàn thò đầu ra, tay nhỏ kéo chăn che lấy thân thể, nhanh chóng gọi: “Ba, mẹ!”
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
