0 chữ
Chương 47
Chương 47
Chỉ là… đêm nay đầu hơi choáng, cơ thể cũng có gì đó là lạ, chắc là do ảnh hưởng từ kẹo rượu.
Đang bước đi, Đường Nhung bỗng khựng lại. Ánh mắt cậu dừng lại cách đó khoảng hai mét, hoảng hốt chớp mắt mấy lần, rồi vội đưa tay dụi mắt.
Dụi xong, thứ kia… vẫn còn ở đó.
Một con báo tuyết nhỏ, lặng lẽ ngồi trên con đường lát đá, không nhúc nhích.
Không giống ảo giác.
Hệ thống cũng nhìn thấy nó, lập tức thốt lên:
[Ký chủ! Hình như nó là báo tuyết sống! Cậu…] tránh xa một chút!
Câu cảnh báo còn chưa dứt, Đường Nhung – đang bị ảnh hưởng bởi men rượu nhẹ – đã chẳng còn kiên nhẫn. Cậu không chờ thêm được nữa, lập tức bước nhanh tới, phấn khích muốn lại gần.
Là báo tuyết nhỏ!
Là báo tuyết nhỏ của cậu!
Hệ thống hoảng loạn hét lên: [Ký chủ, đừng lại gần! Nó là báo thật! Mau chạy đi!]
Tin tốt là tiếng hét ấy khiến Đường Nhung bừng tỉnh chút lý trí, kịp thời dừng bước.
Tin xấu là… báo tuyết nhỏ không đứng im nữa. Nó bước vài bước về phía trước, rồi đột ngột bật người, phóng thẳng vào lòng Đường Nhung.
Cú lao khiến Đường Nhung lảo đảo, theo bản năng giơ tay đón lấy, suýt thì ngã ngửa.
May là báo tuyết nhỏ rất nhỏ, may hơn nữa là người máy hộ vệ phía sau lập tức nhào tới đỡ lấy.
Cơ thể mềm mại ấm áp, cái đuôi quấn lấy cổ tay, cằm nhẹ cọ vào tai cậu… Đường Nhung cảm thấy đầu mình “oành” một tiếng, nổ tung.
Men say từ kẹo rượu phút chốc tiêu tan.
Cậu tỉnh táo nhận ra, trong lòng mình đang ôm là một con báo tuyết thật. thú lông xù, thật sự là báo tuyết, loại động vật có thể khiến cậu dị ứng.
Trước đây, chỉ cần chạm vào một con chó nhỏ cũng khiến cậu dị ứng đến không thể thở nổi. Nỗi ám ảnh ấy giờ lại trỗi dậy dữ dội trong lòng. Đại não trống rỗng, hoàn toàn không xử lý được bất kỳ thông tin gì, ngay cả giọng hệ thống cũng bị vô thức chặn lại.
Hốc mắt ướt đẫm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, theo gió đêm lạnh lẽo lướt qua má, nhanh chóng tan vào hơi sương, lại bị dòng nước mắt mới rửa trôi.
“Ô…”
Đường Nhung cuối cùng không nhịn được, bật khóc thành tiếng.
Hệ thống từng nói nó chỉ có thể cứu cậu một lần duy nhất. Và lần đó đã dùng hết khi dị ứng với chó.
Lần này, nếu dị ứng xảy ra, hệ thống cũng bó tay.
Cậu sẽ… dị ứng đến chết mất.
Báo tuyết nhỏ bị tiếng khóc bất ngờ làm cho ngẩn người. Nó ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, đứa trẻ ôm nó liền úp cả khuôn mặt đẫm nước mắt vào lớp lông mềm, vừa khóc vừa… ra sức dụi lên người nó.
Báo tuyết nhỏ: “…?”
Hệ thống đọc được dòng suy nghĩ của ký chủ: […]
Nội dung là: Đường Nhung cảm thấy dù sao cũng sắp chết vì dị ứng rồi, chẳng còn cách nào khác, chi bằng nhân lúc này tranh thủ sờ sờ cho đã đời, hạnh phúc rời khỏi thế giới này.
Dù sao… cậu thật sự rất rất thích lông mềm xù xù, rất rất thích báo tuyết nhỏ. Nếu đây là giây phút cuối cùng, thì ít nhất cũng được ôm trọn trong lòng điều mình yêu nhất. Thế cũng xứng đáng.
Hệ thống im lặng. Hệ thống khâm phục.
Ký chủ của nó… Đúng là quá thật lòng.
Nhưng chính vì đoạn phát triển bất ngờ này, hệ thống đột nhiên nhận ra điều gì đó. Nó chần chừ rồi lên tiếng:[Ký chủ… cậu có chắc là mình từng dị ứng không?]
Nhưng Đường Nhung lúc này đã hoàn toàn đắm chìm, vừa khóc vừa ôm vừa dụi báo tuyết, não bộ tự động lọc sạch giọng hệ thống.
Không đợi hệ thống kịp nói thêm, một âm thanh giống hệt giọng nó vang lên.
[Tinh! điểm tích luỹ +20]
Hệ thống: [!]
Lúc này ngay cả hệ thống cũng choáng váng, không thốt nên lời.
Khoảng ba phút sau, quản gia – người vẫn luôn âm thầm theo dõi – vội vã chạy đến.
Bọn họ đã lường trước rất nhiều tình huống: có thể Đường Nhung và báo tuyết nhỏ hòa hợp, cũng có thể cậu sợ hãi, hoặc trốn tránh, thậm chí rơi nước mắt…
Chỉ duy nhất không lường được chuyện sẽ thành ra thế này.
Khi ông đến nơi, báo tuyết nhỏ vốn sạch sẽ đã bị nước mắt đứa trẻ thấm ướt loang lổ vài mảng, mà chính nó cũng đang nằm rạp trong vòng tay bé, mắt ngọc mơ màng, toàn thân mềm nhũn như bông, hoàn toàn hóa thành thú bông xù xì ngoan ngoãn để mặc người ta ôm ấp, xoa nắn.
Đang bước đi, Đường Nhung bỗng khựng lại. Ánh mắt cậu dừng lại cách đó khoảng hai mét, hoảng hốt chớp mắt mấy lần, rồi vội đưa tay dụi mắt.
Dụi xong, thứ kia… vẫn còn ở đó.
Một con báo tuyết nhỏ, lặng lẽ ngồi trên con đường lát đá, không nhúc nhích.
Không giống ảo giác.
Hệ thống cũng nhìn thấy nó, lập tức thốt lên:
[Ký chủ! Hình như nó là báo tuyết sống! Cậu…] tránh xa một chút!
Câu cảnh báo còn chưa dứt, Đường Nhung – đang bị ảnh hưởng bởi men rượu nhẹ – đã chẳng còn kiên nhẫn. Cậu không chờ thêm được nữa, lập tức bước nhanh tới, phấn khích muốn lại gần.
Là báo tuyết nhỏ!
Là báo tuyết nhỏ của cậu!
Hệ thống hoảng loạn hét lên: [Ký chủ, đừng lại gần! Nó là báo thật! Mau chạy đi!]
Tin xấu là… báo tuyết nhỏ không đứng im nữa. Nó bước vài bước về phía trước, rồi đột ngột bật người, phóng thẳng vào lòng Đường Nhung.
Cú lao khiến Đường Nhung lảo đảo, theo bản năng giơ tay đón lấy, suýt thì ngã ngửa.
May là báo tuyết nhỏ rất nhỏ, may hơn nữa là người máy hộ vệ phía sau lập tức nhào tới đỡ lấy.
Cơ thể mềm mại ấm áp, cái đuôi quấn lấy cổ tay, cằm nhẹ cọ vào tai cậu… Đường Nhung cảm thấy đầu mình “oành” một tiếng, nổ tung.
Men say từ kẹo rượu phút chốc tiêu tan.
Cậu tỉnh táo nhận ra, trong lòng mình đang ôm là một con báo tuyết thật. thú lông xù, thật sự là báo tuyết, loại động vật có thể khiến cậu dị ứng.
Trước đây, chỉ cần chạm vào một con chó nhỏ cũng khiến cậu dị ứng đến không thể thở nổi. Nỗi ám ảnh ấy giờ lại trỗi dậy dữ dội trong lòng. Đại não trống rỗng, hoàn toàn không xử lý được bất kỳ thông tin gì, ngay cả giọng hệ thống cũng bị vô thức chặn lại.
“Ô…”
Đường Nhung cuối cùng không nhịn được, bật khóc thành tiếng.
Hệ thống từng nói nó chỉ có thể cứu cậu một lần duy nhất. Và lần đó đã dùng hết khi dị ứng với chó.
Lần này, nếu dị ứng xảy ra, hệ thống cũng bó tay.
Cậu sẽ… dị ứng đến chết mất.
Báo tuyết nhỏ bị tiếng khóc bất ngờ làm cho ngẩn người. Nó ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, đứa trẻ ôm nó liền úp cả khuôn mặt đẫm nước mắt vào lớp lông mềm, vừa khóc vừa… ra sức dụi lên người nó.
Báo tuyết nhỏ: “…?”
Hệ thống đọc được dòng suy nghĩ của ký chủ: […]
Nội dung là: Đường Nhung cảm thấy dù sao cũng sắp chết vì dị ứng rồi, chẳng còn cách nào khác, chi bằng nhân lúc này tranh thủ sờ sờ cho đã đời, hạnh phúc rời khỏi thế giới này.
Hệ thống im lặng. Hệ thống khâm phục.
Ký chủ của nó… Đúng là quá thật lòng.
Nhưng chính vì đoạn phát triển bất ngờ này, hệ thống đột nhiên nhận ra điều gì đó. Nó chần chừ rồi lên tiếng:[Ký chủ… cậu có chắc là mình từng dị ứng không?]
Nhưng Đường Nhung lúc này đã hoàn toàn đắm chìm, vừa khóc vừa ôm vừa dụi báo tuyết, não bộ tự động lọc sạch giọng hệ thống.
Không đợi hệ thống kịp nói thêm, một âm thanh giống hệt giọng nó vang lên.
[Tinh! điểm tích luỹ +20]
Hệ thống: [!]
Lúc này ngay cả hệ thống cũng choáng váng, không thốt nên lời.
Khoảng ba phút sau, quản gia – người vẫn luôn âm thầm theo dõi – vội vã chạy đến.
Bọn họ đã lường trước rất nhiều tình huống: có thể Đường Nhung và báo tuyết nhỏ hòa hợp, cũng có thể cậu sợ hãi, hoặc trốn tránh, thậm chí rơi nước mắt…
Chỉ duy nhất không lường được chuyện sẽ thành ra thế này.
Khi ông đến nơi, báo tuyết nhỏ vốn sạch sẽ đã bị nước mắt đứa trẻ thấm ướt loang lổ vài mảng, mà chính nó cũng đang nằm rạp trong vòng tay bé, mắt ngọc mơ màng, toàn thân mềm nhũn như bông, hoàn toàn hóa thành thú bông xù xì ngoan ngoãn để mặc người ta ôm ấp, xoa nắn.
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
