0 chữ
Chương 46
Chương 46
May mà hiện tại còn nhỏ tuổi, tinh thần lực cũng chưa mạnh đến mức đó, vẫn có thể kiểm soát được.
Kết quả cho thấy chỉ số đều ổn định, có thể gặp Đường Nhung.
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn ngồi cuộn tròn trong thiết bị kiểm tra, chờ hoàn tất thủ tục.
…
Vì các anh chị đã mua khá nhiều đồ ăn vặt, quản gia đặc biệt dặn bếp tối nay giảm bớt khẩu phần cơm của Đường Nhung.
Dù nói ăn vặt nhiều là không tốt, nhưng cũng không phải chuyện ngày nào cũng xảy ra. Thỉnh thoảng ăn ít cơm, đổi vị bằng vài món đồ ăn vặt cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe, ngược lại còn giúp tâm trạng vui hơn. Ngày nào cũng sống theo kế hoạch tuyệt đối khỏe mạnh thì cũng quá nhàm chán.
Cơm nước xong, Đường Nhung liền ra xe đồ ăn vặt, nhìn ngó hồi lâu mới chọn được một ít món đóng gói cậu thích.
Đồ ăn vặt đều là dạng nhỏ, được thiết kế đặc biệt phù hợp với khẩu phần trẻ nhỏ, có thể thử được nhiều mùi vị khác nhau.
Trong đó, cậu đặc biệt thích một loại kẹo có nhân chocolate lỏng — bên ngoài cứng, bên trong mềm, vừa ngon vừa thú vị.
Cậu ăn liền mấy viên, ngọt đến mức muốn lịm cả người.
Lúc ấy, hệ thống bỗng lên tiếng: [Ký chủ… ký chủ… Hình như kẹo này có vấn đề rồi.]
Đường Nhung hơi choáng váng, không phải kiểu choáng do mệt mà là thân thể lảo đảo, hai má cũng ửng hồng. Cậu cúi đầu nhìn viên kẹo chưa bóc, chẳng rõ có vấn đề gì.
Kẹo rất nhỏ, bao bì cũng đơn giản, bên ngoài chỉ có vài hình vẽ trừu tượng cùng mấy dòng chữ bé chẳng đọc được, mà cũng chẳng để ý lúc lấy.
Hệ thống nói tiếp: [Hình như… là nhân rượu.]
Có lẽ do các anh chị mua nhiều quá nên không để ý có lẫn một loại kẹo nhân rượu vào trong. Dù cồn trong đó rất ít, nhưng nhìn phản ứng của ký chủ thì cũng không phải là không có tác động.
Đường Nhung chớp mắt.
Rượu… rượu à…
Cậu biết rượu là gì, dù chưa từng uống.
Cậu biết, tiệc rượu có thể làm người say, thậm chí mất kiểm soát…
Hành tinh rác trong màn đêm, luôn luôn có những kẻ say khướt lang thang ngoài đường. Có một lần, Đường Nhung từng bị một gã đàn ông say rượu cố ý ngã lên người, mảnh vỡ của chai rượu làm xước da cậu. May mắn lúc đó Đường Nhung chạy kịp, mới không bị gã – một kẻ thần kinh tê liệt, coi như công cụ để phát tiết.
Từ sau lần đó, mỗi khi nghe thấy những âm thanh quen thuộc từ kiểu người như thế, Đường Nhung đều lập tức tránh xa, sợ bị vạ lây.
Cũng chính vì những trải nghiệm như vậy, dù chưa từng uống rượu, trong tiềm thức Đường Nhung đã sinh ra ác cảm với loại đồ uống này.
Không ngờ hôm nay, chính mình lại ăn phải… kẹo nhân rượu.
Hệ thống giải thích: [Rượu có tốt có xấu. Uống quá liều thì không hay, nhưng nếu dùng hợp lý thì không sao cả. Thậm chí còn có lợi cho sức khỏe nữa đó. cậu xem, vị rượu ngọt ngào trong kẹo vừa rồi không phải rất tuyệt sao?]
Đường Nhung chép miệng, bất giác nhớ lại hương vị mấy viên kẹo vừa ăn.
Đúng là… rất ngon.
Chỉ là thân thể cũng có chút choáng váng.
Tuy chưa đến mức thật sự “say”, nhưng đầu óc đã bắt đầu lâng lâng rồi.
Hệ thống đề nghị: [Uống chút nước ấm, rồi ra ngoài đi dạo hít gió một lúc, chắc sẽ tỉnh táo hơn.]
Đường Nhung ngoan ngoãn làm theo, nhét nốt viên kẹo đang cầm vào túi áo, ục ục uống nửa ly nước ấm, khoác áo khoác, thay giày rồi ra ngoài.
Buổi tối nào sau bữa cơm Đường Nhung cũng đi bộ tiêu thực. Ban đầu chỉ quanh sân nhà, sau khi đã quen thì bắt đầu ra cả khu vườn dạo bước.
Dù sao nơi này cũng là lãnh địa của nhà mình, an toàn tuyệt đối, phong cảnh lại rất đẹp. Đến tối, những cột đèn phong cách cổ sẽ đồng loạt bật sáng, ánh đèn vàng dịu trải khắp lối đi, ấm áp như cổ tích.
Hôm nay quản gia có việc, chỉ để một người máy nhỏ đi theo sau Đường Nhung, tốc độ không nhanh không chậm, âm thầm hộ tống.
Gió thu về đêm thổi tới thật dễ chịu.
Đường Nhung chậm rãi bước đi không mục đích, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng khe khẽ, khiến không gian càng thêm yên tĩnh, an lành.
Cậu rất thích nơi này.
Không còn như trước kia, mỗi khi trời tối là không dám ra ngoài, lo sợ sẽ gặp nguy hiểm từ những góc khuất không tên. Giờ đây, cậu có thể tự do đi dạo, ngẩng đầu ngắm trăng và sao.
Kết quả cho thấy chỉ số đều ổn định, có thể gặp Đường Nhung.
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn ngồi cuộn tròn trong thiết bị kiểm tra, chờ hoàn tất thủ tục.
…
Vì các anh chị đã mua khá nhiều đồ ăn vặt, quản gia đặc biệt dặn bếp tối nay giảm bớt khẩu phần cơm của Đường Nhung.
Dù nói ăn vặt nhiều là không tốt, nhưng cũng không phải chuyện ngày nào cũng xảy ra. Thỉnh thoảng ăn ít cơm, đổi vị bằng vài món đồ ăn vặt cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe, ngược lại còn giúp tâm trạng vui hơn. Ngày nào cũng sống theo kế hoạch tuyệt đối khỏe mạnh thì cũng quá nhàm chán.
Cơm nước xong, Đường Nhung liền ra xe đồ ăn vặt, nhìn ngó hồi lâu mới chọn được một ít món đóng gói cậu thích.
Trong đó, cậu đặc biệt thích một loại kẹo có nhân chocolate lỏng — bên ngoài cứng, bên trong mềm, vừa ngon vừa thú vị.
Cậu ăn liền mấy viên, ngọt đến mức muốn lịm cả người.
Lúc ấy, hệ thống bỗng lên tiếng: [Ký chủ… ký chủ… Hình như kẹo này có vấn đề rồi.]
Đường Nhung hơi choáng váng, không phải kiểu choáng do mệt mà là thân thể lảo đảo, hai má cũng ửng hồng. Cậu cúi đầu nhìn viên kẹo chưa bóc, chẳng rõ có vấn đề gì.
Kẹo rất nhỏ, bao bì cũng đơn giản, bên ngoài chỉ có vài hình vẽ trừu tượng cùng mấy dòng chữ bé chẳng đọc được, mà cũng chẳng để ý lúc lấy.
Hệ thống nói tiếp: [Hình như… là nhân rượu.]
Có lẽ do các anh chị mua nhiều quá nên không để ý có lẫn một loại kẹo nhân rượu vào trong. Dù cồn trong đó rất ít, nhưng nhìn phản ứng của ký chủ thì cũng không phải là không có tác động.
Rượu… rượu à…
Cậu biết rượu là gì, dù chưa từng uống.
Cậu biết, tiệc rượu có thể làm người say, thậm chí mất kiểm soát…
Hành tinh rác trong màn đêm, luôn luôn có những kẻ say khướt lang thang ngoài đường. Có một lần, Đường Nhung từng bị một gã đàn ông say rượu cố ý ngã lên người, mảnh vỡ của chai rượu làm xước da cậu. May mắn lúc đó Đường Nhung chạy kịp, mới không bị gã – một kẻ thần kinh tê liệt, coi như công cụ để phát tiết.
Từ sau lần đó, mỗi khi nghe thấy những âm thanh quen thuộc từ kiểu người như thế, Đường Nhung đều lập tức tránh xa, sợ bị vạ lây.
Cũng chính vì những trải nghiệm như vậy, dù chưa từng uống rượu, trong tiềm thức Đường Nhung đã sinh ra ác cảm với loại đồ uống này.
Không ngờ hôm nay, chính mình lại ăn phải… kẹo nhân rượu.
Đường Nhung chép miệng, bất giác nhớ lại hương vị mấy viên kẹo vừa ăn.
Đúng là… rất ngon.
Chỉ là thân thể cũng có chút choáng váng.
Tuy chưa đến mức thật sự “say”, nhưng đầu óc đã bắt đầu lâng lâng rồi.
Hệ thống đề nghị: [Uống chút nước ấm, rồi ra ngoài đi dạo hít gió một lúc, chắc sẽ tỉnh táo hơn.]
Đường Nhung ngoan ngoãn làm theo, nhét nốt viên kẹo đang cầm vào túi áo, ục ục uống nửa ly nước ấm, khoác áo khoác, thay giày rồi ra ngoài.
Buổi tối nào sau bữa cơm Đường Nhung cũng đi bộ tiêu thực. Ban đầu chỉ quanh sân nhà, sau khi đã quen thì bắt đầu ra cả khu vườn dạo bước.
Dù sao nơi này cũng là lãnh địa của nhà mình, an toàn tuyệt đối, phong cảnh lại rất đẹp. Đến tối, những cột đèn phong cách cổ sẽ đồng loạt bật sáng, ánh đèn vàng dịu trải khắp lối đi, ấm áp như cổ tích.
Hôm nay quản gia có việc, chỉ để một người máy nhỏ đi theo sau Đường Nhung, tốc độ không nhanh không chậm, âm thầm hộ tống.
Gió thu về đêm thổi tới thật dễ chịu.
Đường Nhung chậm rãi bước đi không mục đích, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng khe khẽ, khiến không gian càng thêm yên tĩnh, an lành.
Cậu rất thích nơi này.
Không còn như trước kia, mỗi khi trời tối là không dám ra ngoài, lo sợ sẽ gặp nguy hiểm từ những góc khuất không tên. Giờ đây, cậu có thể tự do đi dạo, ngẩng đầu ngắm trăng và sao.
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
