0 chữ
Chương 3
Chương 3
Không phải nó nghi thần nghị quỷ, mà bởi vì nó đã điều tra qua gia đình của Đường Nhung thông qua hệ thống trung tâm — tất cả bọn họ đều là những nhân vật phản diện đáng sợ trong thế giới này.
Gia tộc Đường Nhung có truyền thống quân đội, tinh thần thể bị hao tổn, mạnh mẽ nhưng khó kiểm soát. Mỗi khi trở về hành tinh chủ, họ đều phải đeo thiết bị chuyên dụng để kiềm chế sức mạnh.
Mẹ của Đường Nhung là một trị liệu sư cấp SS vô cùng mạnh mẽ. Bà từng là cộng sự phối hợp ăn ý nhất của cha Đường Nhung, cũng là người duy nhất có thể xoa dịu tinh thần thể của ông.
Hai người lâu ngày sinh tình, trở thành một cặp.
Hai người sau khi kết hôn đó có với nhau bốn người con — anh cả, chị hai, anh ba và cậu em út bị thất lạc: Đường Nhung.
Anh cả và chị hai là song sinh long phượng. Anh cả nối nghiệp cha, gia nhập quân đội để bảo vệ gia tộc; chị hai thì trầm lặng hơn, hầu như chỉ ở nhà trên hành tinh chủ, rất ít khi ra ngoài.
Anh ba là kẻ lang bạt, quanh năm lăn lộn ở hành tinh khác, hiếm khi trở về hành tinh chủ. Vì vậy, hắn cũng là người duy nhất trong ba anh chị em không phải đeo thiết bị kiềm chế sức mạnh.
Ba người con đầu tiên đều thừa hưởng tinh thần lực mạnh mẽ nhưng khiếm khuyết từ cha, sinh ra đã có hình thái thú tinh thần thể, không thể duy trì trạng thái con người bình thường. Mặc dù điều đó không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng trong mắt phần lớn nhân loại, họ chẳng khác nào những quả bom nổ chậm.
Bọn họ quá mạnh mẽ, nhưng cũng quá dễ mất kiểm soát.
Trước sức mạnh tuyệt đối, có người lựa chọn kính sợ, phục tùng, tìm kiếm sự che chở. Nhưng cũng có người hoài nghi, lo sợ, tìm cách loại bỏ mối hiểm họa tiềm tàng ấy.
Và đó chính là lý do Đường Nhung bị thất lạc.
Mẹ của Đường Nhung đã bị tấn công bất ngờ khi mang thai cậu ở những tháng cuối thai kỳ. Bà vất vả sinh cậu ra rồi không may qua đời. Trong khi đó, Đường Nhung lại bị gián điệp ẩn nấp trong gia tộc bắt cóc ngay lập tức, khiến tung tích bặt vô âm tín.
Sau này, cha của Đường Nhung đã truy bắt hơn một nửa số kẻ tham gia vụ ám sát năm đó, ra tay trừng phạt nặng nề, nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích của cậu.
Bốn năm qua, gia đình vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, dù họ cũng không dám chắc Đường Nhung còn sống hay không.
Mãi cho đến gần đây, họ mới tìm thấy một đứa trẻ có DNA tương ứng trên hành tinh rác — một đứa trẻ bị gọi là "Tiểu Nhung" trong trại trẻ mồ côi, và cuối cùng xác nhận thân phận của cậu.
Điều bất ngờ là bé Đường Nhung không hề có tinh thần thể, thậm chí tinh thần lực cũng hoàn toàn không đo lường được, chỉ là một con người bình thường.
Gia đình Đường Nhung không tự mình đến đón cậu, mà cử quản gia đáng tin cậy nhất đi thay.
Bốn năm trước, sau biến cố, gia tộc Đường Nhung càng trở nên cô lập. Họ chỉ tập trung chống lại kẻ thù, rất ít khi liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí trong nội bộ cũng nảy sinh mâu thuẫn. Mối quan hệ giữa họ và gia tộc bên ngoại của Đường Nhung lại càng trở nên căng thẳng, lạnh lẽo như băng.
Tóm lại — lần này trở về, thứ đang chờ đợi Đường Nhung có thể sẽ là một hố lửa khác.
Nhưng ít nhất, cậu sẽ có cơm ăn, áo mặc, và được học hành tử tế.
Bởi vì vết xe đổ của bốn năm trước, hệ thống lo ngại rằng có thể có kẻ có ý đồ xấu trà trộn vào phi thuyền, gây nguy hiểm cho Đường Nhung, nên nó luôn nhắc nhở cậu phải cảnh giác, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Dù cho đó có là vị quản gia luôn đối xử tốt với cậu.
Vì để phòng ngừa bất trắc, hệ thống thậm chí đã đổi 1 điểm tích phân lấy một món đồ phòng ngự, chỉ để bảo đảm an toàn cho Đường Nhung trong trường hợp khẩn cấp.
Tiểu Đường Nhung cũng rất ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ cần bình an đến hành tinh chủ là tốt rồi.
…
Đường Nhung bị đánh thức.
Những tinh cầu rác rưởi thỉnh thoảng cũng xảy ra động đất. Mỗi lần như vậy, phần lớn những đứa trẻ Đường Nhung tìm thấy đều không thể may mắn thoát nạn. Vì vậy, Đường Nhung đặc biệt nhạy cảm với chấn động, không cần hệ thống đánh thức, cậu đã mở mắt ngay lập tức.
Chỉ trong nháy mắt, cửa phòng bị quản gia Quý từ bên ngoài đẩy ra.
Chỉ thấy ông nhanh chóng tiến lại bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ còn đang hoảng sợ, nhẹ giọng giải thích: “Một chiếc phi thuyền hỏng sượt qua phi thuyền của chúng ta, không có gì đáng ngại. Vấn đề đã được giải quyết.”
Đường Nhung theo bản năng rụt người lại.
Không hẳn vì đề phòng, mà chủ yếu là do cậu biết mình rất bẩn. Cậu không muốn làm dơ người khác, sợ bị người ta ghét bỏ.
Quả nhiên, khi quản gia rút tay lại, Đường Nhung nhìn thấy đôi găng tay trắng muốt của ông đã bị nhuốm đầy bụi bẩn xám xịt.
Gia tộc Đường Nhung có truyền thống quân đội, tinh thần thể bị hao tổn, mạnh mẽ nhưng khó kiểm soát. Mỗi khi trở về hành tinh chủ, họ đều phải đeo thiết bị chuyên dụng để kiềm chế sức mạnh.
Mẹ của Đường Nhung là một trị liệu sư cấp SS vô cùng mạnh mẽ. Bà từng là cộng sự phối hợp ăn ý nhất của cha Đường Nhung, cũng là người duy nhất có thể xoa dịu tinh thần thể của ông.
Hai người lâu ngày sinh tình, trở thành một cặp.
Hai người sau khi kết hôn đó có với nhau bốn người con — anh cả, chị hai, anh ba và cậu em út bị thất lạc: Đường Nhung.
Anh cả và chị hai là song sinh long phượng. Anh cả nối nghiệp cha, gia nhập quân đội để bảo vệ gia tộc; chị hai thì trầm lặng hơn, hầu như chỉ ở nhà trên hành tinh chủ, rất ít khi ra ngoài.
Ba người con đầu tiên đều thừa hưởng tinh thần lực mạnh mẽ nhưng khiếm khuyết từ cha, sinh ra đã có hình thái thú tinh thần thể, không thể duy trì trạng thái con người bình thường. Mặc dù điều đó không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng trong mắt phần lớn nhân loại, họ chẳng khác nào những quả bom nổ chậm.
Bọn họ quá mạnh mẽ, nhưng cũng quá dễ mất kiểm soát.
Trước sức mạnh tuyệt đối, có người lựa chọn kính sợ, phục tùng, tìm kiếm sự che chở. Nhưng cũng có người hoài nghi, lo sợ, tìm cách loại bỏ mối hiểm họa tiềm tàng ấy.
Và đó chính là lý do Đường Nhung bị thất lạc.
Sau này, cha của Đường Nhung đã truy bắt hơn một nửa số kẻ tham gia vụ ám sát năm đó, ra tay trừng phạt nặng nề, nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích của cậu.
Bốn năm qua, gia đình vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, dù họ cũng không dám chắc Đường Nhung còn sống hay không.
Mãi cho đến gần đây, họ mới tìm thấy một đứa trẻ có DNA tương ứng trên hành tinh rác — một đứa trẻ bị gọi là "Tiểu Nhung" trong trại trẻ mồ côi, và cuối cùng xác nhận thân phận của cậu.
Điều bất ngờ là bé Đường Nhung không hề có tinh thần thể, thậm chí tinh thần lực cũng hoàn toàn không đo lường được, chỉ là một con người bình thường.
Bốn năm trước, sau biến cố, gia tộc Đường Nhung càng trở nên cô lập. Họ chỉ tập trung chống lại kẻ thù, rất ít khi liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí trong nội bộ cũng nảy sinh mâu thuẫn. Mối quan hệ giữa họ và gia tộc bên ngoại của Đường Nhung lại càng trở nên căng thẳng, lạnh lẽo như băng.
Tóm lại — lần này trở về, thứ đang chờ đợi Đường Nhung có thể sẽ là một hố lửa khác.
Nhưng ít nhất, cậu sẽ có cơm ăn, áo mặc, và được học hành tử tế.
Bởi vì vết xe đổ của bốn năm trước, hệ thống lo ngại rằng có thể có kẻ có ý đồ xấu trà trộn vào phi thuyền, gây nguy hiểm cho Đường Nhung, nên nó luôn nhắc nhở cậu phải cảnh giác, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Dù cho đó có là vị quản gia luôn đối xử tốt với cậu.
Vì để phòng ngừa bất trắc, hệ thống thậm chí đã đổi 1 điểm tích phân lấy một món đồ phòng ngự, chỉ để bảo đảm an toàn cho Đường Nhung trong trường hợp khẩn cấp.
Tiểu Đường Nhung cũng rất ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ cần bình an đến hành tinh chủ là tốt rồi.
…
Đường Nhung bị đánh thức.
Những tinh cầu rác rưởi thỉnh thoảng cũng xảy ra động đất. Mỗi lần như vậy, phần lớn những đứa trẻ Đường Nhung tìm thấy đều không thể may mắn thoát nạn. Vì vậy, Đường Nhung đặc biệt nhạy cảm với chấn động, không cần hệ thống đánh thức, cậu đã mở mắt ngay lập tức.
Chỉ trong nháy mắt, cửa phòng bị quản gia Quý từ bên ngoài đẩy ra.
Chỉ thấy ông nhanh chóng tiến lại bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ còn đang hoảng sợ, nhẹ giọng giải thích: “Một chiếc phi thuyền hỏng sượt qua phi thuyền của chúng ta, không có gì đáng ngại. Vấn đề đã được giải quyết.”
Đường Nhung theo bản năng rụt người lại.
Không hẳn vì đề phòng, mà chủ yếu là do cậu biết mình rất bẩn. Cậu không muốn làm dơ người khác, sợ bị người ta ghét bỏ.
Quả nhiên, khi quản gia rút tay lại, Đường Nhung nhìn thấy đôi găng tay trắng muốt của ông đã bị nhuốm đầy bụi bẩn xám xịt.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
