0 chữ
Chương 32
Chương 32
Chưa đến mười giây sau, nhóm gia đình đã dồn dập phản hồi.
“Tiểu Nhung giỏi quá, ngày đầu khai giảng cảm giác thế nào?” Anh ba, Đường Hồ.
“Không hổ là con trai ba, mới vào học đã được tặng hoa hồng rồi.” Ba ba, Đường Chính Ân.
“Tiểu Nhung thật xuất sắc, tối nay thưởng một cái đùi gà to!” Ông nội, Đường Dần Thăng.
“Tiểu Nhung giỏi quá.” Chị hai, Đường Thu (gửi đi sau vài lần luyện ghi âm cho tròn giọng hơn).
Quản gia cũng có mặt trong nhóm, nhưng ông không nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng trước khoang học tập, mỉm cười nhìn bức ảnh cậu với bông hoa đỏ trên trán.
Dù ông được Đường Dần Thăng nhận làm con nuôi, lớn lên cùng Đường Chính Ân, nhưng quản gia luôn ghi nhớ thân phận mình, giữ đúng chừng mực, không vượt giới hạn.
Đường gia có ân với ông, và ông ở lại Đường gia là vì báo ân, chỉ thế mà thôi.
Đã từng có kẻ mang dã tâm, cố tình gây chuyện trên người ông, muốn ly gián ông với Đường gia. Thấy Đường gia đối xử với hắn không khác gì Đường Chính Ân, liền rêu rao rằng ông chỉ là con nuôi được Đường Dần Thăng nhận nuôi, rằng tài sản Đường gia ông cũng nên được chia phần. Thật nực cười.
Mạng ông là Đường gia cứu, từ xương máu đến tương lai đều thuộc về nơi này. Ông chính là một phần tài sản của Đường gia, sao có thể dễ dàng bị kẻ gian ly gián?
Quản gia lại mở video ghi hình tiểu thiếu gia Đường Nhung trong buổi quay chụp, phóng to màn hình, thưởng thức một lúc lâu.
Tiểu thiếu gia thực sự dũng cảm, chín chắn và rất có tinh thần trách nhiệm – đúng là một bạn học nhỏ ưu tú.
Nghe từng câu trả lời từ các thành viên trong nhóm gia đình, đôi mắt Đường Nhung càng cong hơn, ánh nhìn cũng thêm phần rạng rỡ.
“Cảm giác rất tốt ạ, có nhiều bạn nhỏ thú vị lắm.”
“Đùi gà to ăn không hết đâu, ông nội con ăn chân gà nhỏ là được rồi.”
“Con về lớp học trước nhé, tan học rồi gọi điện cho mọi người sau!”
Trả lời xong tin nhắn, Đường Nhung tắt quang não, vui vẻ trở lại lớp.
Cậu đã mặc lại chiếc áo khoác nhỏ vốn dùng để giữ chỗ, để bạn thỏ giúp mình giữ vị trí của báo tuyết nhỏ.
Vừa bước vào lớp, ánh mắt Đường Nhung lập tức rơi vào hàng ghế cuối, kinh ngạc lẫn mừng rỡ khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hệ thống lập tức bật cười, mở miệng trêu ghẹo: [Hô, bạn học nhỏ thẹn thùng cuối cùng cũng quay lại rồi.]
Không chỉ quay lại, ngay cả vành tai ửng đỏ cũng đã biến mất.
Đường Nhung cúi mắt cười nhẹ, rồi bước đến gần.
Bách Đồ và Thẩm Mộ Hàn đều chú ý đến Đường Nhung vừa trở lại từ bên ngoài, ánh nhìn có chút nóng bỏng đồng loạt rơi lên người cậu.
Ngay lúc Đường Nhung sắp đến dãy bàn cuối, Bách Đồ bất ngờ đứng bật dậy, nhào đến ôm chặt lấy cậu, trong giọng nói mang theo sự ấm ức và làm nũng rõ rệt: “Tiểu Nhung… Cuối cùng cậu cũng về rồi…”
Đừng nhìn Bách Đồ có vẻ nhát gan và hay khóc nhè, thật ra đầu cậu ta cao hơn Đường Nhung không ít, dù sao cũng là đứa nhỏ lớn lên ở hành tinh chủ, được chăm sóc đầy đủ, phát triển thể chất rất tốt.
Chính vì vậy, hình ảnh một cậu bé to xác ôm chặt lấy một đứa nhỏ hơn mình mà làm nũng, thật sự vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Dù không rõ đầu đuôi sự việc, Đường Nhung vẫn nhanh chóng giơ tay lên, xoa lưng cậu ta một cách thành thạo, vừa xoa vừa dỗ dành như đã quá quen thuộc.
Mọi chuyện rơi hết vào mắt Thẩm Mộ Hàn, khiến hắn như bị sét đánh giữa trời quang.
Hắn chỉ rời đi một lúc mà thôi… Sao bạn học nhỏ thích báo tuyết nhỏ lại bị người khác giành mất rồi?
Hắn chưa từng ôm bạn nhỏ nào khác, trong lòng hắn, “ôm” là biểu hiện của một mối quan hệ cực kỳ thân thiết, hắn chưa từng ôm ai cả ngoài ba và mẹ.
Dù không biết bạn nhỏ đang ôm cà rốt thú bông kia là ai, hắn thừa biết, người vừa khóc òa lên ở cửa lớp chính là cậu ta!
Rõ ràng… rõ ràng là hắn đã quen biết bạn nhỏ thích báo tuyết nhỏ trước! Dựa vào đâu mà lại bị người khác nhanh chân đoạt mất chứ…!
Cả người Thẩm Mộ Hàn như muốn nổ tung, vừa tức giận vừa hối hận. Hắn không khống chế được mà bật dậy, theo bản năng bước về phía Đường Nhung.
“Tiểu Nhung giỏi quá, ngày đầu khai giảng cảm giác thế nào?” Anh ba, Đường Hồ.
“Không hổ là con trai ba, mới vào học đã được tặng hoa hồng rồi.” Ba ba, Đường Chính Ân.
“Tiểu Nhung thật xuất sắc, tối nay thưởng một cái đùi gà to!” Ông nội, Đường Dần Thăng.
“Tiểu Nhung giỏi quá.” Chị hai, Đường Thu (gửi đi sau vài lần luyện ghi âm cho tròn giọng hơn).
Quản gia cũng có mặt trong nhóm, nhưng ông không nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng trước khoang học tập, mỉm cười nhìn bức ảnh cậu với bông hoa đỏ trên trán.
Dù ông được Đường Dần Thăng nhận làm con nuôi, lớn lên cùng Đường Chính Ân, nhưng quản gia luôn ghi nhớ thân phận mình, giữ đúng chừng mực, không vượt giới hạn.
Đường gia có ân với ông, và ông ở lại Đường gia là vì báo ân, chỉ thế mà thôi.
Mạng ông là Đường gia cứu, từ xương máu đến tương lai đều thuộc về nơi này. Ông chính là một phần tài sản của Đường gia, sao có thể dễ dàng bị kẻ gian ly gián?
Quản gia lại mở video ghi hình tiểu thiếu gia Đường Nhung trong buổi quay chụp, phóng to màn hình, thưởng thức một lúc lâu.
Tiểu thiếu gia thực sự dũng cảm, chín chắn và rất có tinh thần trách nhiệm – đúng là một bạn học nhỏ ưu tú.
Nghe từng câu trả lời từ các thành viên trong nhóm gia đình, đôi mắt Đường Nhung càng cong hơn, ánh nhìn cũng thêm phần rạng rỡ.
“Đùi gà to ăn không hết đâu, ông nội con ăn chân gà nhỏ là được rồi.”
“Con về lớp học trước nhé, tan học rồi gọi điện cho mọi người sau!”
Trả lời xong tin nhắn, Đường Nhung tắt quang não, vui vẻ trở lại lớp.
Cậu đã mặc lại chiếc áo khoác nhỏ vốn dùng để giữ chỗ, để bạn thỏ giúp mình giữ vị trí của báo tuyết nhỏ.
Vừa bước vào lớp, ánh mắt Đường Nhung lập tức rơi vào hàng ghế cuối, kinh ngạc lẫn mừng rỡ khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hệ thống lập tức bật cười, mở miệng trêu ghẹo: [Hô, bạn học nhỏ thẹn thùng cuối cùng cũng quay lại rồi.]
Không chỉ quay lại, ngay cả vành tai ửng đỏ cũng đã biến mất.
Đường Nhung cúi mắt cười nhẹ, rồi bước đến gần.
Bách Đồ và Thẩm Mộ Hàn đều chú ý đến Đường Nhung vừa trở lại từ bên ngoài, ánh nhìn có chút nóng bỏng đồng loạt rơi lên người cậu.
Đừng nhìn Bách Đồ có vẻ nhát gan và hay khóc nhè, thật ra đầu cậu ta cao hơn Đường Nhung không ít, dù sao cũng là đứa nhỏ lớn lên ở hành tinh chủ, được chăm sóc đầy đủ, phát triển thể chất rất tốt.
Chính vì vậy, hình ảnh một cậu bé to xác ôm chặt lấy một đứa nhỏ hơn mình mà làm nũng, thật sự vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Dù không rõ đầu đuôi sự việc, Đường Nhung vẫn nhanh chóng giơ tay lên, xoa lưng cậu ta một cách thành thạo, vừa xoa vừa dỗ dành như đã quá quen thuộc.
Mọi chuyện rơi hết vào mắt Thẩm Mộ Hàn, khiến hắn như bị sét đánh giữa trời quang.
Hắn chỉ rời đi một lúc mà thôi… Sao bạn học nhỏ thích báo tuyết nhỏ lại bị người khác giành mất rồi?
Hắn chưa từng ôm bạn nhỏ nào khác, trong lòng hắn, “ôm” là biểu hiện của một mối quan hệ cực kỳ thân thiết, hắn chưa từng ôm ai cả ngoài ba và mẹ.
Dù không biết bạn nhỏ đang ôm cà rốt thú bông kia là ai, hắn thừa biết, người vừa khóc òa lên ở cửa lớp chính là cậu ta!
Rõ ràng… rõ ràng là hắn đã quen biết bạn nhỏ thích báo tuyết nhỏ trước! Dựa vào đâu mà lại bị người khác nhanh chân đoạt mất chứ…!
Cả người Thẩm Mộ Hàn như muốn nổ tung, vừa tức giận vừa hối hận. Hắn không khống chế được mà bật dậy, theo bản năng bước về phía Đường Nhung.
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
