0 chữ
Chương 31
Chương 31
Vậy mà lời của bạn nhỏ Đường Nhung cậu bé lại chịu nghe!
Có lẽ giữa các bé với nhau không có phòng bị, hoặc có sợi dây gắn kết nào đó đặc biệt. Dù là lý do gì đi nữa thì Đường Nhung đúng là ngôi sao may mắn nhỏ của cô!
Nhìn thấy Bách Đồ ngoan ngoãn ngồi xuống dưới sự dẫn dắt của Đường Nhung, Bánh Trôi như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Cô vội tìm một góc khuất, sốt ruột liên hệ với phụ huynh của Thái tử.
…
“Yên tâm đi cô giáo Bánh Trôi, không sao cả, Tiểu Hàn lát nữa sẽ quay lại.” Hàn Chi vừa trò chuyện, vừa vuốt lông bé báo tuyết trong lòng.
Cuộc gọi vừa kết thúc, bé báo tuyết đã trở mình trong vòng tay mẹ, lật bụng lên trên, khẽ kêu một tiếng “meo”, cái đuôi dài mềm mại thả xuống theo cơ thể.
Hàn Chi liền đưa tay xoa nhẹ lên bụng xù của con, dịu dàng nói: “Cô giáo gọi điện thoại giục con quay lại lớp kìa. Nếu còn không chịu quay về, bạn nhỏ thích báo tuyết sẽ sớm làm quen với bạn khác mất thôi.”
Vừa nghe xong, báo tuyết nhỏ lập tức bật dậy như cá chép lật mình, nhảy khỏi lòng mẹ, nhanh chóng chui vào khoang học tập, vội vàng dùng móng vỗ cửa giục mở.
Sau một lúc bình tĩnh lại, đôi tai đã không còn đỏ bừng nữa.
Thẩm Xuyên Khung mỉm cười, giúp con đóng cửa khoang và khởi động lại khoang học tập.
Nhìn theo dáng con trai một lần nữa bước vào lớp học mô phỏng, Hàn Chi không nhịn được cười, quay sang chồng thì thầm: “Không biết bạn nhỏ thích báo tuyết là con gái nhà ai, liệu có thể trở thành Thái tử phi của nhà ta không?”
Chỉ mới lúc nãy, báo tuyết nhỏ xấu hổ thừa nhận với họ lý do không muốn đổi lớp — là vì có một bạn nhỏ thích báo tuyết .
Bạn ấy có mái tóc dài, ngoại hình xinh đẹp.
Hỏi thêm thì báo tuyết nhỏ khôn muốn nói
Nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi cũng đủ để người lớn nhìn ra tâm tư của một đứa bé.
Thẩm Xuyên Khung ôm lấy vợ, bật cười: “Con còn nhỏ xíu, đừng vội.”
Hàn Chi thuận tay nhét chiếc khăn quàng còn dang dở vào tay Thẩm Xuyên Khung: “Dệt giúp em hoa văn này đi.” Rồi ngả đầu vào ngực ông, khẽ nói: “Thanh mai trúc mã, lãng mạn biết bao.”
Thẩm Xuyên Khung vốn đã quen dệt thay vợ — bà không giỏi mấy chuyện thủ công nhưng nhất quyết muốn tự tay làm cho con nên gần đây toàn giao phần rắc rối cho ông. Trong lúc tay vẫn đang dệt, ông mỉm cười khe khẽ: “Ừ, giống chúng ta năm đó.”
Cùng lúc đó, Thẩm Mộ Hàn đã quay lại lớp học mô phỏng.
Hắn bước đi có phần vụng về, chưa quen với cơ thể người, nhưng vẫn cố gắng hết sức quay về vị trí quen thuộc của mình.
Vừa đặt chân tới ghế ngồi, Thẩm Mộ Hàn – với gương mặt nhỏ nghiêm túc – liền chạm phải ánh mắt của bạn cùng bàn mới, Bách Đồ, đang ôm chặt thú bông cà rốt.
Thẩm Mộ Hàn: “…?” Cậu là ai?
Bạn học thích báo tuyết đâu rồi?
Có lẽ vì vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Mộ Hàn khiến hắn trông khó gần, hoặc có lẽ vì cả người Thẩm Mộ Hàn tỏa ra khí thế lạnh như hồ nước đóng băng mùa đông, khiến Bách Đồ bất giác sợ hãi, nắm chặt thú bông cà rốt, hốc mắt lại bắt đầu hoe đỏ.
Ô ô ô sao Tiểu Nhung còn chưa quay lại, bạn nhỏ này sao cứ nhìn chằm chằm mình, đáng sợ quá… QAQ
…
Nhờ màn dỗ dành xuất sắc của Đường Nhung, cô giáo Bánh Trôi đã thưởng cho cậu một bông hoa đỏ nhỏ, dán ngay chính giữa trán.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhung được tặng hoa hồng đỏ, cậu thích vô cùng. Vui vẻ rời khỏi lớp, cậu dùng quang não tự chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm gia đình Đường gia.
Mấy ngày qua, sau khi học cách sử dụng quang não, Đường Nhung gần như đã nắm vững các chức năng cơ bản. Trong đó, cậu thích nhất là “chụp ảnh”.
Ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ trong đời bằng ảnh và video khiến cậu cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.
Cậu còn thích chia sẻ những hình ảnh đó vào nhóm gia đình, bởi ba, ông nội, các anh chị đều luôn phản hồi rất nhiệt tình.
Ví dụ như lần này…
Đường Nhung gửi ảnh bông hoa hồng nhỏ và kèm một đoạn ghi âm mềm mại, hơi có chút kiêu ngạo nói: “Giúp cô giáo dỗ bạn nhỏ khóc rất lâu, cô giáo thưởng cho con một bông hoa hồng nhỏ.”
Có lẽ giữa các bé với nhau không có phòng bị, hoặc có sợi dây gắn kết nào đó đặc biệt. Dù là lý do gì đi nữa thì Đường Nhung đúng là ngôi sao may mắn nhỏ của cô!
Nhìn thấy Bách Đồ ngoan ngoãn ngồi xuống dưới sự dẫn dắt của Đường Nhung, Bánh Trôi như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Cô vội tìm một góc khuất, sốt ruột liên hệ với phụ huynh của Thái tử.
…
“Yên tâm đi cô giáo Bánh Trôi, không sao cả, Tiểu Hàn lát nữa sẽ quay lại.” Hàn Chi vừa trò chuyện, vừa vuốt lông bé báo tuyết trong lòng.
Cuộc gọi vừa kết thúc, bé báo tuyết đã trở mình trong vòng tay mẹ, lật bụng lên trên, khẽ kêu một tiếng “meo”, cái đuôi dài mềm mại thả xuống theo cơ thể.
Hàn Chi liền đưa tay xoa nhẹ lên bụng xù của con, dịu dàng nói: “Cô giáo gọi điện thoại giục con quay lại lớp kìa. Nếu còn không chịu quay về, bạn nhỏ thích báo tuyết sẽ sớm làm quen với bạn khác mất thôi.”
Sau một lúc bình tĩnh lại, đôi tai đã không còn đỏ bừng nữa.
Thẩm Xuyên Khung mỉm cười, giúp con đóng cửa khoang và khởi động lại khoang học tập.
Nhìn theo dáng con trai một lần nữa bước vào lớp học mô phỏng, Hàn Chi không nhịn được cười, quay sang chồng thì thầm: “Không biết bạn nhỏ thích báo tuyết là con gái nhà ai, liệu có thể trở thành Thái tử phi của nhà ta không?”
Chỉ mới lúc nãy, báo tuyết nhỏ xấu hổ thừa nhận với họ lý do không muốn đổi lớp — là vì có một bạn nhỏ thích báo tuyết .
Bạn ấy có mái tóc dài, ngoại hình xinh đẹp.
Hỏi thêm thì báo tuyết nhỏ khôn muốn nói
Nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi cũng đủ để người lớn nhìn ra tâm tư của một đứa bé.
Hàn Chi thuận tay nhét chiếc khăn quàng còn dang dở vào tay Thẩm Xuyên Khung: “Dệt giúp em hoa văn này đi.” Rồi ngả đầu vào ngực ông, khẽ nói: “Thanh mai trúc mã, lãng mạn biết bao.”
Thẩm Xuyên Khung vốn đã quen dệt thay vợ — bà không giỏi mấy chuyện thủ công nhưng nhất quyết muốn tự tay làm cho con nên gần đây toàn giao phần rắc rối cho ông. Trong lúc tay vẫn đang dệt, ông mỉm cười khe khẽ: “Ừ, giống chúng ta năm đó.”
Cùng lúc đó, Thẩm Mộ Hàn đã quay lại lớp học mô phỏng.
Hắn bước đi có phần vụng về, chưa quen với cơ thể người, nhưng vẫn cố gắng hết sức quay về vị trí quen thuộc của mình.
Vừa đặt chân tới ghế ngồi, Thẩm Mộ Hàn – với gương mặt nhỏ nghiêm túc – liền chạm phải ánh mắt của bạn cùng bàn mới, Bách Đồ, đang ôm chặt thú bông cà rốt.
Bạn học thích báo tuyết đâu rồi?
Có lẽ vì vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Mộ Hàn khiến hắn trông khó gần, hoặc có lẽ vì cả người Thẩm Mộ Hàn tỏa ra khí thế lạnh như hồ nước đóng băng mùa đông, khiến Bách Đồ bất giác sợ hãi, nắm chặt thú bông cà rốt, hốc mắt lại bắt đầu hoe đỏ.
Ô ô ô sao Tiểu Nhung còn chưa quay lại, bạn nhỏ này sao cứ nhìn chằm chằm mình, đáng sợ quá… QAQ
…
Nhờ màn dỗ dành xuất sắc của Đường Nhung, cô giáo Bánh Trôi đã thưởng cho cậu một bông hoa đỏ nhỏ, dán ngay chính giữa trán.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhung được tặng hoa hồng đỏ, cậu thích vô cùng. Vui vẻ rời khỏi lớp, cậu dùng quang não tự chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm gia đình Đường gia.
Mấy ngày qua, sau khi học cách sử dụng quang não, Đường Nhung gần như đã nắm vững các chức năng cơ bản. Trong đó, cậu thích nhất là “chụp ảnh”.
Ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ trong đời bằng ảnh và video khiến cậu cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.
Cậu còn thích chia sẻ những hình ảnh đó vào nhóm gia đình, bởi ba, ông nội, các anh chị đều luôn phản hồi rất nhiệt tình.
Ví dụ như lần này…
Đường Nhung gửi ảnh bông hoa hồng nhỏ và kèm một đoạn ghi âm mềm mại, hơi có chút kiêu ngạo nói: “Giúp cô giáo dỗ bạn nhỏ khóc rất lâu, cô giáo thưởng cho con một bông hoa hồng nhỏ.”
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
