0 chữ
Chương 33
Chương 33
Tuy không rõ bản thân định làm gì, nhưng Thẩm Mộ Hàn chỉ biết, hắn không muốn tiếp tục ngồi yên mà nhìn nữa.
Không ngờ, vì bị cảm xúc tiêu cực bao phủ, cộng thêm việc còn chưa quen với cơ thể người, động tác của hắn trở nên vụng về. Thẩm Mộ Hàn vấp chân trái vào chân phải, mới đi được hai bước đã ngã sấp thẳng xuống đất.
Thẩm Mộ Hàn ngã đến ngây người.
Không phải vì đau, mà là vì bị ngã.
Dưới hình thái tinh thần thể là báo tuyết nhỏ, hắn luôn di chuyển linh hoạt, nhảy nhót hay chạy đều ổn định vững vàng, chiếc đuôi dài còn giúp giữ thăng bằng rất tốt. Hắn chưa từng rơi vào cảnh chật vật như vậy bao giờ.
Thế mà giờ đây… Hắn lại ngã sấp ngay trước mặt bạn học thích báo tuyết nhỏ.
Thật là… mất mặt quá đi mất.
Bạn học thích báo tuyết nhỏ ấy chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu hơn về mình mất.
Thẩm Mộ Hàn không khóc, trong mắt hắn, khóc càng mất mặt hơn.
Khi não bộ hắn khôi phục vận hành, định lặng lẽ tự mình bò dậy, một bóng dáng nhỏ đã nhanh chóng chạy đến trước mặt, cúi xuống, vươn bàn tay nhỏ ra với hắn.
Thẩm Mộ Hàn ngẩn người ngẩng đầu lên, nhìn thấy người chìa tay ra cho mình.
Là bạn học thích báo tuyết nhỏ.
Đường Nhung lúc đó vẫn đang ôm dỗ dành Bách Đồ, đến khi nghe thấy tiếng ngã cách đó không xa, cậu lập tức nhìn lại, thì thấy bạn học ngồi ở vị trí của báo tuyết nhỏ ngã nhào xuống đất, còn nằm im không nhúc nhích.
Đường Nhung vội vàng buông Bách Đồ ra và chạy đến đỡ bạn kia.
Trong mắt Đường Nhung, Bách Đồ chỉ hơi nhát gan, thích dính người, ở cùng người quen sẽ có cảm giác an toàn. Bây giờ cậu đã trở lại, Bách Đồ cũng chỉ là làm nũng một chút, chưa đến mức khóc, vấn đề không lớn.
Việc quan trọng hơn hiện tại là giúp bạn học đang ngã dậy trước đã.
Chắc chắn là rất đau, nếu không bạn học đã không nằm lì trên đất như thế.
Hồi còn ở hành tinh rác, Đường Nhung cũng từng bị va đập không ít, đến giờ vẫn còn vài vết sẹo chưa lành hẳn. Sau khi về hành tinh chủ, mỗi ngày quản gia đều giúp cậu bôi thuốc làm mờ sẹo, tuy đã nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn cần thêm thời gian.
Thẩm Mộ Hàn cứ thế ngơ ngác để Đường Nhung đỡ mình dậy.
Nhìn thấy lòng bàn tay hắn vì chống đất mà đỏ bừng cả mảng, Đường Nhung cúi xuống, thổi nhè nhẹ vào chỗ đau: “Thổi cho cậu, đau bay mất nhé.”
Làn gió mát lạnh lướt qua lòng bàn tay, khiến chút đau đớn cũng như tan biến, tâm trạng nặng nề vì những cảm xúc tiêu cực cũng dịu lại.
Nhìn bạn học trước mặt đang lo lắng chăm sóc mình, Thẩm Mộ Hàn mím môi, chậm rãi nhận ra điều gì đó.
Đường Nhung thổi một lúc rồi ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt trong suốt ấy, Thẩm Mộ Hàn hơi chột dạ, khẽ đáp: “Còn… còn đau.”
Thật ra… không đau nữa rồi.
Ba mẹ sợ rằng khi tham gia lớp học giả lập, Thẩm Mộ Hàn vẫn giữ thói quen mạnh mẽ như lúc còn ở hình thái báo tuyết nhỏ, trong khi hình thái con người lại yếu ớt và dễ bị thương hơn, nên đã tạm thời cài đặt ngưỡng chịu đau của hắn xuống còn 50%, chờ sau khi thích nghi rồi mới tăng lên lại 100%.
Tuy lòng bàn tay vì té ngã mà bị trầy đỏ một mảng, nhưng thực ra không có cảm giác đau đớn rõ rệt.
Còn lý do tại sao lại trả lời như vậy…
Sau khi nghe nói “vẫn còn đau”, Đường Nhung chỉ khẽ chớp mắt rồi tiếp tục nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay của hắn như ban nãy.
Thẩm Mộ Hàn phát hiện, chỉ cần như thế là có thể giữ được sự chú ý của Đường Nhung, nhận được sự quan tâm của cậu, thì Đường Nhung sẽ không đi tìm bạn học nhỏ khác nữa.
Thẩm Mộ Hàn không phải là không biết làm nũng hay giả vờ yếu đuối, chỉ là chưa quen sử dụng thân thể loài người để thể hiện như vậy, mà đối tượng để hắn chịu cúi đầu làm nũng cũng rất hiếm hoi. Với người lạ hoặc người không quen thân, hắn vốn không quan tâm.
Nhưng Đường Nhung — bạn học nhỏ thích báo tuyết nhỏ — thì lại là ngoại lệ.
Bởi vì động tác cúi người của Đường Nhung, một sợi tóc mềm theo trọng lực rũ xuống, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay của Thẩm Mộ Hàn, hơi ngứa.
Không ngờ, vì bị cảm xúc tiêu cực bao phủ, cộng thêm việc còn chưa quen với cơ thể người, động tác của hắn trở nên vụng về. Thẩm Mộ Hàn vấp chân trái vào chân phải, mới đi được hai bước đã ngã sấp thẳng xuống đất.
Thẩm Mộ Hàn ngã đến ngây người.
Không phải vì đau, mà là vì bị ngã.
Dưới hình thái tinh thần thể là báo tuyết nhỏ, hắn luôn di chuyển linh hoạt, nhảy nhót hay chạy đều ổn định vững vàng, chiếc đuôi dài còn giúp giữ thăng bằng rất tốt. Hắn chưa từng rơi vào cảnh chật vật như vậy bao giờ.
Thế mà giờ đây… Hắn lại ngã sấp ngay trước mặt bạn học thích báo tuyết nhỏ.
Thật là… mất mặt quá đi mất.
Bạn học thích báo tuyết nhỏ ấy chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu hơn về mình mất.
Khi não bộ hắn khôi phục vận hành, định lặng lẽ tự mình bò dậy, một bóng dáng nhỏ đã nhanh chóng chạy đến trước mặt, cúi xuống, vươn bàn tay nhỏ ra với hắn.
Thẩm Mộ Hàn ngẩn người ngẩng đầu lên, nhìn thấy người chìa tay ra cho mình.
Là bạn học thích báo tuyết nhỏ.
Đường Nhung lúc đó vẫn đang ôm dỗ dành Bách Đồ, đến khi nghe thấy tiếng ngã cách đó không xa, cậu lập tức nhìn lại, thì thấy bạn học ngồi ở vị trí của báo tuyết nhỏ ngã nhào xuống đất, còn nằm im không nhúc nhích.
Đường Nhung vội vàng buông Bách Đồ ra và chạy đến đỡ bạn kia.
Trong mắt Đường Nhung, Bách Đồ chỉ hơi nhát gan, thích dính người, ở cùng người quen sẽ có cảm giác an toàn. Bây giờ cậu đã trở lại, Bách Đồ cũng chỉ là làm nũng một chút, chưa đến mức khóc, vấn đề không lớn.
Chắc chắn là rất đau, nếu không bạn học đã không nằm lì trên đất như thế.
Hồi còn ở hành tinh rác, Đường Nhung cũng từng bị va đập không ít, đến giờ vẫn còn vài vết sẹo chưa lành hẳn. Sau khi về hành tinh chủ, mỗi ngày quản gia đều giúp cậu bôi thuốc làm mờ sẹo, tuy đã nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn cần thêm thời gian.
Thẩm Mộ Hàn cứ thế ngơ ngác để Đường Nhung đỡ mình dậy.
Nhìn thấy lòng bàn tay hắn vì chống đất mà đỏ bừng cả mảng, Đường Nhung cúi xuống, thổi nhè nhẹ vào chỗ đau: “Thổi cho cậu, đau bay mất nhé.”
Làn gió mát lạnh lướt qua lòng bàn tay, khiến chút đau đớn cũng như tan biến, tâm trạng nặng nề vì những cảm xúc tiêu cực cũng dịu lại.
Nhìn bạn học trước mặt đang lo lắng chăm sóc mình, Thẩm Mộ Hàn mím môi, chậm rãi nhận ra điều gì đó.
Đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt trong suốt ấy, Thẩm Mộ Hàn hơi chột dạ, khẽ đáp: “Còn… còn đau.”
Thật ra… không đau nữa rồi.
Ba mẹ sợ rằng khi tham gia lớp học giả lập, Thẩm Mộ Hàn vẫn giữ thói quen mạnh mẽ như lúc còn ở hình thái báo tuyết nhỏ, trong khi hình thái con người lại yếu ớt và dễ bị thương hơn, nên đã tạm thời cài đặt ngưỡng chịu đau của hắn xuống còn 50%, chờ sau khi thích nghi rồi mới tăng lên lại 100%.
Tuy lòng bàn tay vì té ngã mà bị trầy đỏ một mảng, nhưng thực ra không có cảm giác đau đớn rõ rệt.
Còn lý do tại sao lại trả lời như vậy…
Sau khi nghe nói “vẫn còn đau”, Đường Nhung chỉ khẽ chớp mắt rồi tiếp tục nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay của hắn như ban nãy.
Thẩm Mộ Hàn phát hiện, chỉ cần như thế là có thể giữ được sự chú ý của Đường Nhung, nhận được sự quan tâm của cậu, thì Đường Nhung sẽ không đi tìm bạn học nhỏ khác nữa.
Thẩm Mộ Hàn không phải là không biết làm nũng hay giả vờ yếu đuối, chỉ là chưa quen sử dụng thân thể loài người để thể hiện như vậy, mà đối tượng để hắn chịu cúi đầu làm nũng cũng rất hiếm hoi. Với người lạ hoặc người không quen thân, hắn vốn không quan tâm.
Nhưng Đường Nhung — bạn học nhỏ thích báo tuyết nhỏ — thì lại là ngoại lệ.
Bởi vì động tác cúi người của Đường Nhung, một sợi tóc mềm theo trọng lực rũ xuống, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay của Thẩm Mộ Hàn, hơi ngứa.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
