0 chữ
Chương 30
Chương 30
Báo tuyết nhỏ giật giật tai, bực bội thoát ra khỏi lòng mẹ, nhảy trở lại khoang học tập, ngẩng đầu nhỏ kêu to “meo meo” liên tục, cái đuôi dài quẫy tới quẫy lui.
Thẩm Xuyên Khung và Hàn Chi đều ngây người, không hiểu con mình đang làm gì.
Đến lúc này báo tuyết nhỏ mới nhớ ra mình có thể dùng quang não để giao tiếp, vội vàng bật màn hình ảo lên.
[Con không muốn đổi lớp.]
Thẩm Xuyên Khung và Hàn Chi lập tức sững sờ.
…
Ở phía lối vào lớp học, một cậu bé vẫn còn đang khóc nức nở. Dù đã được dỗ dành rất lâu nhưng vẫn không nín. Đúng lúc ấy, quang não cảm ứng được Thái tử nhỏ vừa mới rời khỏi lớp học mô phỏng, khiến giáo viên Bánh Trôi cảm thấy khổ không nói nên lời ngay trong ngày đầu tiên làm việc.
Cô thầm thở dài trong lòng.
Gặp tình huống như vậy, tiếp tục dỗ dành cũng không có nhiều ý nghĩa. Khóc quá lâu cũng gây áp lực cho cơ thể non nớt. Việc sợ hãi trước môi trường xa lạ là chuyện hoàn toàn bình thường. Thích nghi từ từ là được. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt… Sẽ có một ngày cậu nhóc chấp nhận được nơi này.
Đúng lúc cô định liên lạc với phụ huynh cậu bé qua quang não để cho đăng xuất, thì một bóng dáng nhỏ bé đột ngột bước lại gần.
Là Đường Nhung.
Cậu đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo hoodie màu nhạt bên trong. Trên ngực áo in hình một chú chim trắng dễ thương.
Không rõ cậu đã chọn được chỗ ngồi chưa mà lại đột nhiên bước tới, chẳng biết có chuyện gì.
Trước khi cô kịp mở miệng, Đường Nhung đưa tay vòng qua thú nhồi bông hình cà rốt, nhẹ nhàng ôm lấy bạn nhỏ đang khóc, bắt chước cách người khác từng an ủi mình, dùng bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về sau lưng cậu bé.
Tiết học còn chưa bắt đầu, chỗ ngồi của bạn nhỏ báo tuyết bỗng nhiên trống không, Đường Nhung ngồi một mình ở hàng cuối cảm thấy hơi buồn chán. Hơn nữa do ở gần lối vào nên tiếng khóc nức nở của bạn nhỏ kia khiến tai cậu nhột nhạt khó chịu. Đường Nhung nghĩ một lúc, rồi đứng dậy lại gần, định giúp cô giáo dỗ bạn ấy một chút.
Mỗi lần cậu buồn hay khó chịu, bà đều ôm cậu vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng,sau bác quản gia cũng làm như vậy. Thế là cậu học theo cách ấy.
Cậu bé đang ôm thú nhồi bông cà rốt ngẩn người trước hành động của Đường Nhung, bất ngờ đến quên cả khóc.
“Đừng khóc nữa, mình cùng đi chọn chỗ ngồi nhé?” Đường Nhung nhẹ nhàng buông tay, ánh mắt rơi vào hình cà rốt trên thú bông, mỉm cười: “Bạn là thỏ con đúng không? Có một chỗ ngồi có hình thỏ con đó, bạn muốn xem thử không?”
Trong tiềm thức của các đứa trẻ, hình ảnh thỏ con luôn gắn liền với cà rốt. Hơn nữa, cậu bạn này có hai chiếc răng cửa hơi dài, giống thỏ con thật sự. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc cũng càng giống thỏ hơn.
Bách Đồ sững sờ tại chỗ.
Sao cậu, cậu, cậu bé đó biết được tinh thần thể của mình là thỏ con?
Chỗ ngồi… hình thỏ con…
Lời nói của Đường Nhung khiến Bách Đồ chú ý, khơi dậy chút tò mò. Rồi cậu ta thật sự để Đường Nhung dắt tay, đi đến chỗ ngồi có hình thỏ.
Giáo viên Bánh Trôi đứng bên cạnh ngơ ngác không nói nên lời, cuối cùng mới kịp tắt giao diện quang não đang định liên lạc với phụ huynh Bách Đồ, vội vã đuổi theo hai bạn nhỏ.
Đường Nhung đưa Bách Đồ đến ngay chỗ ngồi bên cạnh bạn báo tuyết. Chỗ ngồi cậu từng ngồi trước đó, kế bên ghế có in hình một chú thỏ trắng đáng yêu.
“Nhìn này, là thỏ con.” Đường Nhung chỉ vào hình vẽ thú thỏ trắng trên ghế.
Bách Đồ nắm chặt thú nhồi bông cà rốt trong tay, nhìn theo hướng tay Đường Nhung, thấy chú thỏ trắng kia, đôi mắt đỏ hoe chợt ánh lên một tia sáng.
Thấy bạn học có vẻ thích, Đường Nhung tiếp tục cố gắng: “Mình nhường chỗ này cho bạn, đừng khóc nữa nhé.”
Bách Đồ cắn môi dưới, hàng mi ướt nhẹp vì nước mắt khẽ run, nhìn Đường Nhung, lại nhìn ghế thỏ con, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Một bên, cô giáo Bánh Trôi lặng lẽ quan sát mà suýt nữa cảm động đến muốn khóc.
Bao lời dỗ dành cô đã dùng hết, vậy mà Bách Đồ lại giống như hoàn toàn bị một lớp màng cách âm che kín, chẳng nghe lọt tai câu nào, cũng không hề đáp lại, chỉ biết ôm thú bông mà khóc.
Thẩm Xuyên Khung và Hàn Chi đều ngây người, không hiểu con mình đang làm gì.
Đến lúc này báo tuyết nhỏ mới nhớ ra mình có thể dùng quang não để giao tiếp, vội vàng bật màn hình ảo lên.
[Con không muốn đổi lớp.]
Thẩm Xuyên Khung và Hàn Chi lập tức sững sờ.
…
Ở phía lối vào lớp học, một cậu bé vẫn còn đang khóc nức nở. Dù đã được dỗ dành rất lâu nhưng vẫn không nín. Đúng lúc ấy, quang não cảm ứng được Thái tử nhỏ vừa mới rời khỏi lớp học mô phỏng, khiến giáo viên Bánh Trôi cảm thấy khổ không nói nên lời ngay trong ngày đầu tiên làm việc.
Cô thầm thở dài trong lòng.
Gặp tình huống như vậy, tiếp tục dỗ dành cũng không có nhiều ý nghĩa. Khóc quá lâu cũng gây áp lực cho cơ thể non nớt. Việc sợ hãi trước môi trường xa lạ là chuyện hoàn toàn bình thường. Thích nghi từ từ là được. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt… Sẽ có một ngày cậu nhóc chấp nhận được nơi này.
Là Đường Nhung.
Cậu đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo hoodie màu nhạt bên trong. Trên ngực áo in hình một chú chim trắng dễ thương.
Không rõ cậu đã chọn được chỗ ngồi chưa mà lại đột nhiên bước tới, chẳng biết có chuyện gì.
Trước khi cô kịp mở miệng, Đường Nhung đưa tay vòng qua thú nhồi bông hình cà rốt, nhẹ nhàng ôm lấy bạn nhỏ đang khóc, bắt chước cách người khác từng an ủi mình, dùng bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về sau lưng cậu bé.
Tiết học còn chưa bắt đầu, chỗ ngồi của bạn nhỏ báo tuyết bỗng nhiên trống không, Đường Nhung ngồi một mình ở hàng cuối cảm thấy hơi buồn chán. Hơn nữa do ở gần lối vào nên tiếng khóc nức nở của bạn nhỏ kia khiến tai cậu nhột nhạt khó chịu. Đường Nhung nghĩ một lúc, rồi đứng dậy lại gần, định giúp cô giáo dỗ bạn ấy một chút.
Cậu bé đang ôm thú nhồi bông cà rốt ngẩn người trước hành động của Đường Nhung, bất ngờ đến quên cả khóc.
“Đừng khóc nữa, mình cùng đi chọn chỗ ngồi nhé?” Đường Nhung nhẹ nhàng buông tay, ánh mắt rơi vào hình cà rốt trên thú bông, mỉm cười: “Bạn là thỏ con đúng không? Có một chỗ ngồi có hình thỏ con đó, bạn muốn xem thử không?”
Trong tiềm thức của các đứa trẻ, hình ảnh thỏ con luôn gắn liền với cà rốt. Hơn nữa, cậu bạn này có hai chiếc răng cửa hơi dài, giống thỏ con thật sự. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc cũng càng giống thỏ hơn.
Bách Đồ sững sờ tại chỗ.
Sao cậu, cậu, cậu bé đó biết được tinh thần thể của mình là thỏ con?
Lời nói của Đường Nhung khiến Bách Đồ chú ý, khơi dậy chút tò mò. Rồi cậu ta thật sự để Đường Nhung dắt tay, đi đến chỗ ngồi có hình thỏ.
Giáo viên Bánh Trôi đứng bên cạnh ngơ ngác không nói nên lời, cuối cùng mới kịp tắt giao diện quang não đang định liên lạc với phụ huynh Bách Đồ, vội vã đuổi theo hai bạn nhỏ.
Đường Nhung đưa Bách Đồ đến ngay chỗ ngồi bên cạnh bạn báo tuyết. Chỗ ngồi cậu từng ngồi trước đó, kế bên ghế có in hình một chú thỏ trắng đáng yêu.
“Nhìn này, là thỏ con.” Đường Nhung chỉ vào hình vẽ thú thỏ trắng trên ghế.
Bách Đồ nắm chặt thú nhồi bông cà rốt trong tay, nhìn theo hướng tay Đường Nhung, thấy chú thỏ trắng kia, đôi mắt đỏ hoe chợt ánh lên một tia sáng.
Thấy bạn học có vẻ thích, Đường Nhung tiếp tục cố gắng: “Mình nhường chỗ này cho bạn, đừng khóc nữa nhé.”
Bách Đồ cắn môi dưới, hàng mi ướt nhẹp vì nước mắt khẽ run, nhìn Đường Nhung, lại nhìn ghế thỏ con, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Một bên, cô giáo Bánh Trôi lặng lẽ quan sát mà suýt nữa cảm động đến muốn khóc.
Bao lời dỗ dành cô đã dùng hết, vậy mà Bách Đồ lại giống như hoàn toàn bị một lớp màng cách âm che kín, chẳng nghe lọt tai câu nào, cũng không hề đáp lại, chỉ biết ôm thú bông mà khóc.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
