0 chữ
Chương 29
Chương 29
Trong phòng học tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. Mái tóc trắng của Thẩm Mộ Hàn vô cùng nổi bật, vành tai ửng đỏ vì xấu hổ lại càng thêm rõ rệt.
Cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi, Thẩm Mộ Hàn trở nên vô cùng lúng túng. Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên biến mất giữa không trung ngay trong phòng học.
Đường Nhung chớp chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện người bạn nhỏ trước mặt mình đột nhiên biến mất. Mãi đến khi trong đầu vang lên tiếng cười bất lực của hệ thống, cậu mới giật mình hoàn hồn.
Hệ thống: [Ha ha ha… Trời ơi, cái cậu bạn nhỏ đó chắc là ngượng quá rồi!]
Khoang học tập có thể được học sinh tự nguyện đăng nhập hoặc đăng xuất, đồng thời cũng có thể do phụ huynh bên ngoài điều khiển thông qua thiết bị điều khiển. Trong hệ thống, quyền hạn giữa phụ huynh và học sinh có thể được thiết lập theo mức ưu tiên, nếu bên có ưu tiên thấp muốn đăng nhập hoặc đăng xuất, cần phải được bên có ưu tiên cao đồng ý. Ngược lại, bên ưu tiên cao có thể toàn quyền thao tác mọi thứ.
Phần lớn bạn nhỏ ở nhà trẻ đều còn quá nhỏ, nên thường được cài đặt để phụ huynh có quyền ưu tiên cao hơn, tránh việc các bé không chịu rời lớp mà ở trong khoang học tập quá lâu.
Hiển nhiên, cậu bạn vừa nãy trò chuyện với Đường Nhung có quyền ưu tiên cao nhất, nếu không cũng đã chẳng thể biến mất trong nháy mắt như vậy.
Nhìn chỗ ngồi trống không, cùng hình ảnh chú báo tuyết nhỏ gần ngay trước mắt, Đường Nhung đưa tay chạm nhẹ vào hình vẽ ấy, sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra, đặt lên ghế, giúp người bạn nhỏ đã biến mất tạm giữ lại chỗ ngồi.
…
“Tiểu Hàn, sao con ra nhanh vậy?” Một quý phu nhân xinh đẹp đang ngồi bên cạnh khoang học tập, tay đan khăn quàng cổ, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy con trai mình đột ngột đăng xuất.
Người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu xử lý công việc trên quang não, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ngọc bích của đứa con trai trong khoang học tập.
Lúc này Thẩm Mộ Hàn đã trở lại hình thái báo tuyết nhỏ, toàn thân co rúm lại, đặc biệt là đôi tai đang đỏ bừng.
Nó theo phản xạ giơ móng và đuôi che lấy tai mình, sau đó mới chợt nhớ ra, hiện tại trên tai nó đã mọc đầy lông tơ, dù tai có đỏ đến đâu cũng chẳng ai nhìn thấy được. Nhịp tim cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.
“Có chuyện gì vậy con?” Thẩm Xuyên Khung lập tức tắt quang não, cùng vợ là Hàn Chi tiến đến trước mặt báo tuyết nhỏ.
Hôm nay là ngày đầu tiên con trai đến nhà trẻ, hai người đã gác lại mọi công việc, cùng nhau đến Vườn Địa Đàng để đồng hành với con trong suốt hành trình.
Họ cũng đã sớm dự liệu rằng buổi học đầu tiên sẽ không quá suôn sẻ.
Chỉ là không ngờ vừa vào lớp chưa đầy mười phút, con đã tự động đăng xuất.
Báo tuyết nhỏ đỏ mặt thẹn thùng cuộn tròn trong khoang học tập, biến mình thành một quả cầu lông nhỏ, nhanh chóng quay lưng lại phía cha mẹ, đầu óc trống rỗng.
Không phải nó không muốn trả lời, mà là… lý do khiến nó rời khỏi lớp thật sự quá khó mở miệng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, cho rằng con chỉ thấy lớp học nhàm chán, không muốn ở lại nên mới giận dỗi tự ý rời đi, quay lưng không muốn để ý đến hai người họ.
Thật ra, khi gửi con đến nhà trẻ mô phỏng này, họ cũng không đặt nặng chuyện học hành, chỉ hy vọng con có thể làm quen được vài người bạn, rèn luyện kỹ năng xã giao.
Giờ nhìn dáng vẻ con như vậy, có vẻ là chưa gặp được người bạn nào khiến nó muốn thân thiết.
Hàn Chi gợi ý: “Hay là đổi lớp cho Tiểu Hàn thử xem?”
Thẩm Xuyên Khung gật đầu: “Để anh đi sắp xếp.”
Lớp học hiện tại đã được chọn lựa kỹ càng, họ cũng đã trao đổi trước với phụ huynh các bé, cho rằng đây là lớp phù hợp nhất với con. Nhưng nếu con không thích, thì có hoàn hảo đến đâu cũng là vô nghĩa.
Nghe thấy ba mẹ nói chuyện, báo tuyết nhỏ vội vàng xoay người lại,“meowww” một tiếng phản đối rõ ràng.
Nó không muốn đổi lớp.
Nó muốn học cùng lớp với bạn học thích báo tuyết nhỏ.
“Được rồi được rồi, hôm nay không học nữa, để ba con đổi lớp mới, ngày mai đi học lại nhé.” Hàn Chi buông khăn đan, mở khoang học tập, ôm báo tuyết nhỏ ra, vừa vỗ về vừa dỗ dành, nhưng rõ ràng là hiểu nhầm ý con.
Cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi, Thẩm Mộ Hàn trở nên vô cùng lúng túng. Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên biến mất giữa không trung ngay trong phòng học.
Đường Nhung chớp chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện người bạn nhỏ trước mặt mình đột nhiên biến mất. Mãi đến khi trong đầu vang lên tiếng cười bất lực của hệ thống, cậu mới giật mình hoàn hồn.
Hệ thống: [Ha ha ha… Trời ơi, cái cậu bạn nhỏ đó chắc là ngượng quá rồi!]
Khoang học tập có thể được học sinh tự nguyện đăng nhập hoặc đăng xuất, đồng thời cũng có thể do phụ huynh bên ngoài điều khiển thông qua thiết bị điều khiển. Trong hệ thống, quyền hạn giữa phụ huynh và học sinh có thể được thiết lập theo mức ưu tiên, nếu bên có ưu tiên thấp muốn đăng nhập hoặc đăng xuất, cần phải được bên có ưu tiên cao đồng ý. Ngược lại, bên ưu tiên cao có thể toàn quyền thao tác mọi thứ.
Hiển nhiên, cậu bạn vừa nãy trò chuyện với Đường Nhung có quyền ưu tiên cao nhất, nếu không cũng đã chẳng thể biến mất trong nháy mắt như vậy.
Nhìn chỗ ngồi trống không, cùng hình ảnh chú báo tuyết nhỏ gần ngay trước mắt, Đường Nhung đưa tay chạm nhẹ vào hình vẽ ấy, sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra, đặt lên ghế, giúp người bạn nhỏ đã biến mất tạm giữ lại chỗ ngồi.
…
“Tiểu Hàn, sao con ra nhanh vậy?” Một quý phu nhân xinh đẹp đang ngồi bên cạnh khoang học tập, tay đan khăn quàng cổ, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy con trai mình đột ngột đăng xuất.
Người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu xử lý công việc trên quang não, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ngọc bích của đứa con trai trong khoang học tập.
Nó theo phản xạ giơ móng và đuôi che lấy tai mình, sau đó mới chợt nhớ ra, hiện tại trên tai nó đã mọc đầy lông tơ, dù tai có đỏ đến đâu cũng chẳng ai nhìn thấy được. Nhịp tim cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.
“Có chuyện gì vậy con?” Thẩm Xuyên Khung lập tức tắt quang não, cùng vợ là Hàn Chi tiến đến trước mặt báo tuyết nhỏ.
Hôm nay là ngày đầu tiên con trai đến nhà trẻ, hai người đã gác lại mọi công việc, cùng nhau đến Vườn Địa Đàng để đồng hành với con trong suốt hành trình.
Họ cũng đã sớm dự liệu rằng buổi học đầu tiên sẽ không quá suôn sẻ.
Chỉ là không ngờ vừa vào lớp chưa đầy mười phút, con đã tự động đăng xuất.
Không phải nó không muốn trả lời, mà là… lý do khiến nó rời khỏi lớp thật sự quá khó mở miệng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, cho rằng con chỉ thấy lớp học nhàm chán, không muốn ở lại nên mới giận dỗi tự ý rời đi, quay lưng không muốn để ý đến hai người họ.
Thật ra, khi gửi con đến nhà trẻ mô phỏng này, họ cũng không đặt nặng chuyện học hành, chỉ hy vọng con có thể làm quen được vài người bạn, rèn luyện kỹ năng xã giao.
Giờ nhìn dáng vẻ con như vậy, có vẻ là chưa gặp được người bạn nào khiến nó muốn thân thiết.
Hàn Chi gợi ý: “Hay là đổi lớp cho Tiểu Hàn thử xem?”
Thẩm Xuyên Khung gật đầu: “Để anh đi sắp xếp.”
Lớp học hiện tại đã được chọn lựa kỹ càng, họ cũng đã trao đổi trước với phụ huynh các bé, cho rằng đây là lớp phù hợp nhất với con. Nhưng nếu con không thích, thì có hoàn hảo đến đâu cũng là vô nghĩa.
Nghe thấy ba mẹ nói chuyện, báo tuyết nhỏ vội vàng xoay người lại,“meowww” một tiếng phản đối rõ ràng.
Nó không muốn đổi lớp.
Nó muốn học cùng lớp với bạn học thích báo tuyết nhỏ.
“Được rồi được rồi, hôm nay không học nữa, để ba con đổi lớp mới, ngày mai đi học lại nhé.” Hàn Chi buông khăn đan, mở khoang học tập, ôm báo tuyết nhỏ ra, vừa vỗ về vừa dỗ dành, nhưng rõ ràng là hiểu nhầm ý con.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
