0 chữ
Chương 28
Chương 28
Hắn cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì. Chỉ biết rằng, khi Đường Nhung bước về phía mình, trong lòng hắn như thể có một con chim nhỏ bất ngờ bay vào, nhảy nhót, gây náo loạn không thôi.
Nếu lúc này hắn còn ở hình thái báo tuyết nhỏ, chắc chắn đã vươn móng vuốt chụp lấy con chim kia, không cho nó nhảy nữa.
Đáng tiếc, hiện tại hắn là hình thái con người. Từ thói quen bốn chân chạm đất của báo tuyết nhỏ mà đột nhiên chuyển sang hai chân đi lại, hắn thực sự cảm thấy tay chân không phối hợp nổi, ngay cả đi đứng cũng vụng về hơn trước.
Cuối cùng, Đường Nhung đi tới hàng ghế cuối cùng, đến chỗ hắn đang ngồi.
Thẩm Mộ Hàn căng thẳng tiếp tục dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, lại phát hiện cậu vòng ra sau lưng mình, dừng mắt trên phần lưng ghế nơi có in hình một con báo tuyết nhỏ đang quay đầu.
Đôi mắt Đường Nhung lập tức sáng bừng.
Thẩm Mộ Hàn rất nhanh đã nhận ra Đường Nhung đang nhìn con báo tuyết nhỏ trên ghế của mình.
Con chim nhỏ trong lòng nhảy đến càng hân hoan.
Cậu ấy cũng thích báo tuyết nhỏ sao?
Rất nhanh sau đó, bên cạnh Thẩm Mộ Hàn liền có thêm một người.
Chính là Đường Nhung.
Tuy Đường Nhung rất thích báo tuyết nhỏ, nhưng cậu biết, vị trí này là bạn nhỏ kia đến trước chọn, mình không thể vì muốn mà trở thành đứa trẻ hư, giành ghế của người khác. Đổi lại mà nghĩ, nếu là mình chọn trước, rồi lại bị người khác yêu cầu nhường chỗ, chắc chắn cũng sẽ không vui.
Có thể ngồi bên cạnh vị trí báo tuyết nhỏ, với cậu mà nói, đã là rất tốt rồi.
Ngồi xuống chưa bao lâu, Đường Nhung liền chủ động mở lời: “Anh ơi, anh cũng thích báo tuyết nhỏ sao?”
Đường Nhung mới vừa tròn bốn tuổi cách đây chưa đầy một tháng. Ở hành tinh rác chịu nhiều khổ cực, thân thể nhỏ bé hơn bạn đồng lứa một chút. Mà Thẩm Mộ Hàn lại phát triển rất tốt, cao hơn các bạn cùng tuổi. Bởi vậy Đường Nhung lễ phép gọi hắn là “anh”.
Thẩm Mộ Hàn sắp căng thẳng đến phát hoảng, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, khẽ gật đầu “Ừ” một tiếng.
Quả thật, hắn chưa từng ở cùng bạn bè đồng lứa bao giờ. Tuy rằng hắn luôn cảm thấy trẻ con cùng tuổi quá ngây thơ, không nói chuyện được, nhưng trên thực tế hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc tiếp xúc bạn cùng lứa.
Tuy vậy, ấn tượng của hắn với Đường Nhung rất tốt. Chỉ là không biết phải làm sao, đành vụng về và có chút cứng nhắc đáp lại.
May mà Đường Nhung đã quen với đủ loại người ở hành tinh rác, sớm nhìn quen những gương mặt lạnh nhạt và bị làm ngơ, cho nên cũng không để ý lời đáp của Thẩm Mộ Hàn ngắn ngủn cộc lốc. Trong mắt cậu, đối phương đã chịu đáp lại cậu, lại không hung dữ, thế là tốt lắm rồi.
Huống hồ, anh trai còn gật đầu khẳng định thích báo tuyết!
Đôi mắt Đường Nhung liền cong cong, giống như trăng khuyết, vui vẻ nói: “Em cũng thích báo tuyết nhỏ!”
Tiếng nói vừa phát ra, lỗ tai Thẩm Mộ Hàn liền đỏ ửng như bị lửa nướng.
Tinh thần thể của hắn chính là báo tuyết nhỏ.
Thích báo tuyết nhỏ… Thích… Thích hắn…
[ đầu chó ] từ nhỏ đã bị Tiểu Nhung ăn đến gắt gao
Nếu lúc này hắn còn ở hình thái báo tuyết nhỏ, chắc chắn đã vươn móng vuốt chụp lấy con chim kia, không cho nó nhảy nữa.
Đáng tiếc, hiện tại hắn là hình thái con người. Từ thói quen bốn chân chạm đất của báo tuyết nhỏ mà đột nhiên chuyển sang hai chân đi lại, hắn thực sự cảm thấy tay chân không phối hợp nổi, ngay cả đi đứng cũng vụng về hơn trước.
Cuối cùng, Đường Nhung đi tới hàng ghế cuối cùng, đến chỗ hắn đang ngồi.
Thẩm Mộ Hàn căng thẳng tiếp tục dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, lại phát hiện cậu vòng ra sau lưng mình, dừng mắt trên phần lưng ghế nơi có in hình một con báo tuyết nhỏ đang quay đầu.
Thẩm Mộ Hàn rất nhanh đã nhận ra Đường Nhung đang nhìn con báo tuyết nhỏ trên ghế của mình.
Con chim nhỏ trong lòng nhảy đến càng hân hoan.
Cậu ấy cũng thích báo tuyết nhỏ sao?
Rất nhanh sau đó, bên cạnh Thẩm Mộ Hàn liền có thêm một người.
Chính là Đường Nhung.
Tuy Đường Nhung rất thích báo tuyết nhỏ, nhưng cậu biết, vị trí này là bạn nhỏ kia đến trước chọn, mình không thể vì muốn mà trở thành đứa trẻ hư, giành ghế của người khác. Đổi lại mà nghĩ, nếu là mình chọn trước, rồi lại bị người khác yêu cầu nhường chỗ, chắc chắn cũng sẽ không vui.
Có thể ngồi bên cạnh vị trí báo tuyết nhỏ, với cậu mà nói, đã là rất tốt rồi.
Ngồi xuống chưa bao lâu, Đường Nhung liền chủ động mở lời: “Anh ơi, anh cũng thích báo tuyết nhỏ sao?”
Thẩm Mộ Hàn sắp căng thẳng đến phát hoảng, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, khẽ gật đầu “Ừ” một tiếng.
Quả thật, hắn chưa từng ở cùng bạn bè đồng lứa bao giờ. Tuy rằng hắn luôn cảm thấy trẻ con cùng tuổi quá ngây thơ, không nói chuyện được, nhưng trên thực tế hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc tiếp xúc bạn cùng lứa.
Tuy vậy, ấn tượng của hắn với Đường Nhung rất tốt. Chỉ là không biết phải làm sao, đành vụng về và có chút cứng nhắc đáp lại.
May mà Đường Nhung đã quen với đủ loại người ở hành tinh rác, sớm nhìn quen những gương mặt lạnh nhạt và bị làm ngơ, cho nên cũng không để ý lời đáp của Thẩm Mộ Hàn ngắn ngủn cộc lốc. Trong mắt cậu, đối phương đã chịu đáp lại cậu, lại không hung dữ, thế là tốt lắm rồi.
Đôi mắt Đường Nhung liền cong cong, giống như trăng khuyết, vui vẻ nói: “Em cũng thích báo tuyết nhỏ!”
Tiếng nói vừa phát ra, lỗ tai Thẩm Mộ Hàn liền đỏ ửng như bị lửa nướng.
Tinh thần thể của hắn chính là báo tuyết nhỏ.
Thích báo tuyết nhỏ… Thích… Thích hắn…
[ đầu chó ] từ nhỏ đã bị Tiểu Nhung ăn đến gắt gao
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
