0 chữ
Chương 27
Chương 27
Nguy hiểm cao, nhưng tiền công cũng cao. Cô tin mình chắc chắn có thể quản được đám “quỷ này” này…
“Oa… oa oa oa…”
Chưa kịp tự hào bao lâu, trái tim cô giáo Bánh Trôi đã run lên một cái. Cô vội quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc.
Ngay tại “cửa vào” của lớp học, một bé con mới gia nhập lớp đang ôm chặt một con thú bông hình củ cà rốt to đùng, vừa bước vào lớp chưa đầy hai bước đã nhịn không nổi bật khóc, ôm chặt thú bông ngồi bệt xuống đất.
Cô giáo Bánh Trôi vội vàng xoa nhẹ đầu Đường Nhung, dỗ dành: “Tiểu Nhung ngoan, con đi chọn chỗ ngồi trước nhé? Cô đi an ủi bạn nhỏ đang khóc kia một chút.”
Tóc của Đường Nhung vừa dài vừa mềm, lại mượt như tơ. Cô không nhịn được lại khẽ xoa thêm một cái nữa.
“Vâng ạ.” Đường Nhung ngoan ngoãn gật đầu, cùng cô giáo quay người lại.
May mắn là các bạn nhỏ còn lại trong lớp không bị tiếng khóc mà sinh ra “phản ứng dây chuyền, nếu không thì chỉ sợ cả lớp sẽ khóc thút thít mất.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh xa lạ, tiếng khóc của bạn nhỏ là dễ lây lan nhất.
Thấy cô giáo đi rồi, Đường Nhung đưa mắt đánh giá xung quanh.
Trong lớp không có quá nhiều học sinh, vị trí lại nhiều, nên ai thích ngồi đâu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hàng ghế đầu có hai bé gái giống hệt nhau như đúc, tóc ngắn, cột một trái một phải. Hai bé đang tò mò quay đầu nhìn Đường Nhung.
Cậu lập tức đưa tay dụi mắt, có chút nghi ngờ mình hoa mắt rồi. Sao lại thấy hai bạn nhỏ giống nhau đến thế?
Hệ thống trong đầu cậu cười khúc khích vì phản ứng đáng yêu này, vội vàng giải thích: [Đừng lo ký chủ, đó là song sinh đấy. Song sinh là hai người sinh ra cùng ngày, cùng từ bụng mẹ chui ra, nên gương mặt rất giống nhau.]
Đường Nhung hơi khϊếp sợ, nhưng tiếp thu thông tin rất nhanh, thậm chí còn hơi ngưỡng mộ.
Trên đời lại có người giống hệt mình, từ nhỏ đến lớn luôn có người đồng hành làm bạn, thật là hạnh phúc.
Tuy vậy, ánh mắt cậu cũng không dừng ở đó quá lâu, rất nhanh liền tiếp tục đảo quanh lớp tìm chỗ ngồi.
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là chọn một vị trí mình thích nhất!
Trên lưng mỗi chiếc ghế trong lớp đều được in hình một con vật nhỏ. Đường Nhung cẩn thận nhìn từng cái một, nhưng không thấy hình báo tuyết nhỏ nào cả. Cậu không khỏi hơi thất vọng.
Thấy vậy, hệ thống mở lời do dự: [Thật ra có một chỗ in hình báo tuyết nhỏ, nhưng đã có một bạn nhỏ ngồi rồi. Từ góc độ của cậu thì không nhìn thấy được thôi.]
Ngay khi Đường Nhung bước vào lớp học giả lập, hệ thống đã lập tức quét toàn bộ không gian và thông tin, bao gồm cả những hình con vật trên ghế.
Chiếc ghế có hình báo tuyết nhỏ nằm ở hàng ghế cuối cùng, hiện đang bị chiếm bởi một bạn nhỏ có mái tóc trắng và đôi mắt màu lam.
Hơn nữa, hệ thống còn phát hiện ra bạn nhỏ kia… từ lúc Đường Nhung bước vào vẫn luôn nhìn cậu không rời mắt. Ngay cả khi bạn học khác đang khóc ầm ĩ cũng không hề quay đầu lại nhìn.
Rất không bình thường.
Hệ thống không tra được thân phận bạn học nhỏ tóc trắng kia, quyền hạn của nó chưa đủ cao để xem tất cả thông tin chỉ qua hình ảnh. Nhưng nó cảm nhận được rõ ràng, cậu bé ấy không mang ác ý gì cả.
Có lẽ chỉ là… đơn thuần thích một người bạn?
Ngoài bạn nhỏ tóc trắng đó, thỉnh thoảng cũng có vài bạn nhỏ khác vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Đường Nhung.
Cũng phải thôi, ký chủ nhà mình vừa xinh đẹp lại đáng yêu thế kia, được các bạn yêu quý cũng là điều bình thường.
Dù vậy, hệ thống cũng không nói quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến việc kết bạn của bé con. Nó chỉ nhẹ nhàng báo cho Đường Nhung biết vị trí ghế có hình báo tuyết nhỏ ở đâu mà thôi.
Khéo thay, người đang ngồi ở chỗ ấy chính là bạn nhỏ vẫn luôn nhìn Đường Nhung nãy giờ. Biết đâu… đây là duyên phận thì sao? Có thể hai bạn sẽ trở thành bạn tốt của nhau?
Ký chủ vừa mới đến hành tinh chủ không bao lâu, ngoài người nhà ra, vẫn chưa có lấy một người bạn cùng tuổi nào. Mà người nhà thì không thể lúc nào cũng ở bên.
Nó hy vọng ký chủ của mình có thể kết thêm nhiều bạn bè cùng tuổi, vô tư mà lớn lên.
Nghe hệ thống nói xong, ánh mắt Đường Nhung lập tức rơi lên người Thẩm Mộ Hàn - bạn nhỏ đang khoanh tay nhìn cậu từ đầu tới giờ.
Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Mộ Hàn liền nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn đang chú ý từng cử động bên phía Đường Nhung. Cả người cậu bé cũng vô thức ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Hắn biết, Đường Nhung đang chọn chỗ ngồi.
Trong lớp, mỗi bạn nhỏ đều phải chọn một vị trí thuộc về riêng mình. Trên mỗi ghế ngồi đều có một hình động vật khác nhau, một khi đã chọn xong thì sẽ không dễ dàng đổi lại nữa.
“Oa… oa oa oa…”
Chưa kịp tự hào bao lâu, trái tim cô giáo Bánh Trôi đã run lên một cái. Cô vội quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc.
Ngay tại “cửa vào” của lớp học, một bé con mới gia nhập lớp đang ôm chặt một con thú bông hình củ cà rốt to đùng, vừa bước vào lớp chưa đầy hai bước đã nhịn không nổi bật khóc, ôm chặt thú bông ngồi bệt xuống đất.
Cô giáo Bánh Trôi vội vàng xoa nhẹ đầu Đường Nhung, dỗ dành: “Tiểu Nhung ngoan, con đi chọn chỗ ngồi trước nhé? Cô đi an ủi bạn nhỏ đang khóc kia một chút.”
Tóc của Đường Nhung vừa dài vừa mềm, lại mượt như tơ. Cô không nhịn được lại khẽ xoa thêm một cái nữa.
“Vâng ạ.” Đường Nhung ngoan ngoãn gật đầu, cùng cô giáo quay người lại.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh xa lạ, tiếng khóc của bạn nhỏ là dễ lây lan nhất.
Thấy cô giáo đi rồi, Đường Nhung đưa mắt đánh giá xung quanh.
Trong lớp không có quá nhiều học sinh, vị trí lại nhiều, nên ai thích ngồi đâu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hàng ghế đầu có hai bé gái giống hệt nhau như đúc, tóc ngắn, cột một trái một phải. Hai bé đang tò mò quay đầu nhìn Đường Nhung.
Cậu lập tức đưa tay dụi mắt, có chút nghi ngờ mình hoa mắt rồi. Sao lại thấy hai bạn nhỏ giống nhau đến thế?
Hệ thống trong đầu cậu cười khúc khích vì phản ứng đáng yêu này, vội vàng giải thích: [Đừng lo ký chủ, đó là song sinh đấy. Song sinh là hai người sinh ra cùng ngày, cùng từ bụng mẹ chui ra, nên gương mặt rất giống nhau.]
Trên đời lại có người giống hệt mình, từ nhỏ đến lớn luôn có người đồng hành làm bạn, thật là hạnh phúc.
Tuy vậy, ánh mắt cậu cũng không dừng ở đó quá lâu, rất nhanh liền tiếp tục đảo quanh lớp tìm chỗ ngồi.
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là chọn một vị trí mình thích nhất!
Trên lưng mỗi chiếc ghế trong lớp đều được in hình một con vật nhỏ. Đường Nhung cẩn thận nhìn từng cái một, nhưng không thấy hình báo tuyết nhỏ nào cả. Cậu không khỏi hơi thất vọng.
Thấy vậy, hệ thống mở lời do dự: [Thật ra có một chỗ in hình báo tuyết nhỏ, nhưng đã có một bạn nhỏ ngồi rồi. Từ góc độ của cậu thì không nhìn thấy được thôi.]
Ngay khi Đường Nhung bước vào lớp học giả lập, hệ thống đã lập tức quét toàn bộ không gian và thông tin, bao gồm cả những hình con vật trên ghế.
Hơn nữa, hệ thống còn phát hiện ra bạn nhỏ kia… từ lúc Đường Nhung bước vào vẫn luôn nhìn cậu không rời mắt. Ngay cả khi bạn học khác đang khóc ầm ĩ cũng không hề quay đầu lại nhìn.
Rất không bình thường.
Hệ thống không tra được thân phận bạn học nhỏ tóc trắng kia, quyền hạn của nó chưa đủ cao để xem tất cả thông tin chỉ qua hình ảnh. Nhưng nó cảm nhận được rõ ràng, cậu bé ấy không mang ác ý gì cả.
Có lẽ chỉ là… đơn thuần thích một người bạn?
Ngoài bạn nhỏ tóc trắng đó, thỉnh thoảng cũng có vài bạn nhỏ khác vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Đường Nhung.
Cũng phải thôi, ký chủ nhà mình vừa xinh đẹp lại đáng yêu thế kia, được các bạn yêu quý cũng là điều bình thường.
Dù vậy, hệ thống cũng không nói quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến việc kết bạn của bé con. Nó chỉ nhẹ nhàng báo cho Đường Nhung biết vị trí ghế có hình báo tuyết nhỏ ở đâu mà thôi.
Khéo thay, người đang ngồi ở chỗ ấy chính là bạn nhỏ vẫn luôn nhìn Đường Nhung nãy giờ. Biết đâu… đây là duyên phận thì sao? Có thể hai bạn sẽ trở thành bạn tốt của nhau?
Ký chủ vừa mới đến hành tinh chủ không bao lâu, ngoài người nhà ra, vẫn chưa có lấy một người bạn cùng tuổi nào. Mà người nhà thì không thể lúc nào cũng ở bên.
Nó hy vọng ký chủ của mình có thể kết thêm nhiều bạn bè cùng tuổi, vô tư mà lớn lên.
Nghe hệ thống nói xong, ánh mắt Đường Nhung lập tức rơi lên người Thẩm Mộ Hàn - bạn nhỏ đang khoanh tay nhìn cậu từ đầu tới giờ.
Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Mộ Hàn liền nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn đang chú ý từng cử động bên phía Đường Nhung. Cả người cậu bé cũng vô thức ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Hắn biết, Đường Nhung đang chọn chỗ ngồi.
Trong lớp, mỗi bạn nhỏ đều phải chọn một vị trí thuộc về riêng mình. Trên mỗi ghế ngồi đều có một hình động vật khác nhau, một khi đã chọn xong thì sẽ không dễ dàng đổi lại nữa.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
