TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Quản gia lập tức dọn một chiếc ghế nằm ra ngoài sân, nhẹ nhàng bế Đường Nhung đặt lên đó. Sợ sáng sớm còn lạnh, ông lại đắp thêm cho cậu một chiếc chăn nhỏ.

Đường Nhung còn quá nhỏ, nằm trên ghế mà như chìm hẳn vào trong.

Quản gia yên tâm quay vào nhà gọi điện báo tình hình sức khỏe của Đường Nhung cho tiên sinh, đồng thời xác nhận sẽ cùng cậu gọi video sau.

Chỉ là, khi ông trở ra, Đường Nhung đã vén chăn ngồi dậy, lon ton đi vào vườn hoa, miệng đang nhóp nhép, không biết đang ăn cái gì.

Thái dương quản gia giật giật, nhanh chóng bước đến, nhẹ nhàng nắm cằm Đường Nhung, cắt ngang động tác nhai của cậu.

Tam thiếu gia hồi nhỏ vì tinh thần lực dao động chỉ có thể duy trì hình thái hồ ly, thường nhặt rác mà gặm. Mỗi lần bị ông bắt gặp đều sẽ bị mở miệng ra ép nhổ. Với đứa nhỏ này, ông dịu dàng hơn nhiều, chỉ nhẹ nhàng giữ má, ngăn không cho nuốt.

Thấy trong miệng Đường Nhung toàn là thảo dược đã nhai nát, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Vườn hoa nơi này đều dùng cây cỏ tuyển chọn kỹ càng, không hề có độc, hơn nữa linh khí dồi dào nên không cần dùng thuốc hay phân bón. Loại cỏ trong miệng Đường Nhung cũng là loại thường gặp, không có độc.

Nhưng hành vi ăn cỏ sống vẫn khiến người ta không khỏi nhíu mày…

“Tiểu Nhung đói bụng sao? Bác có thể nhờ nhà bếp làm thêm ít món dễ ăn nhé. Dinh dưỡng dịch cũng ngon lắm, có nhiều vị lắm, Tiểu Nhung muốn thử không?”

Quản gia nhẹ nhàng hỏi, tự động lý giải hành động ăn cỏ của cậu là do đói bụng. Trên phi thuyền, Đường Nhung từng kể cho ông nghe về cuộc sống ở tinh cầu rác, trong đó có đoạn quá đói phải đi tìm cỏ và quả để ăn.

Đường Nhung nghe xong, hơi nghiêng người né tránh tay quản gia, theo phản xạ nhai thêm hai cái, rồi lắc đầu.

“Đây là dược thảo (nhai nhai) có thể chữa bệnh (nhai nhai)… Trước kia mỗi lần bệnh con đều ăn cái này (nhai nhai)… sẽ mau khỏi hơn một chút.”

Khi nằm phơi nắng, cậu tình cờ thấy loại dược thảo quen thuộc trong vườn, liền nghĩ nhai một chút, biết đâu sẽ đỡ hơn, dù có nhổ ra cũng không sao.

Quản gia sững sờ, trong nhất thời không biết nên nói gì.

Tuy đa số thực vật đều có giá trị y học nhất định, nhưng ăn sống tuyệt đối không phải cách tốt nhất để hấp thụ.

Đối với người sống ở tinh cầu rác, đó lại là lựa chọn duy nhất.

Sợ cậu nuốt vào thật, quản gia lại nhẹ nhàng giữ lấy má.

Đường Nhung nghi hoặc nhìn ông, đôi mắt xanh nhạt thuần khiết như nước.

Đứa nhỏ hiểu biết còn quá ít, chỉ đang dùng cách quen thuộc để giải quyết vấn đề.

Cách này không sai, chỉ là chưa đủ hoàn hảo.

Ông không muốn trực tiếp phủ định phương pháp ấy.

Những ngày qua, ông đọc rất nhiều tài liệu nuôi dạy trẻ em, cộng với ký ức từ thời học hành xa xưa, ông biết giáo dục trẻ nhỏ không nên tràn ngập phủ định, mà cần có sự dẫn dắt chính xác.

“Tiểu Nhung, trước nhổ cỏ ra đã, rồi bác sẽ giải thích vì sao không nên ăn sống có được không?”

Đường Nhung ngẩn người vài giây, hơi lúng túng gật đầu.

Quản gia buông tay ra, người máy nhỏ liền đưa tới một cái thùng rác.

Đường Nhung ngoan ngoãn nhổ phần cỏ đã nhai vào thùng, sau đó được đưa ly nước ấm súc miệng, lại dùng khăn giấy lau khô.

Quản gia bế cậu trở lại ghế nằm, đắp chăn cho cậu, rồi bắt đầu dùng lời lẽ dịu dàng, dễ hiểu nhất để giải thích vì sao dược thảo không nên ăn sống.

Cùng lúc đó, bên kia màn hình, Đường Dần Thăng và Đường Chính Ân đang vừa trò chuyện video vừa xem camera theo dõi, đều trầm mặc.

Đường Dần Thăng đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, trên tay là một chiếc nhẫn khắc hổ văn. Ông khẽ vuốt nhẫn trong lòng bàn tay.

Tinh thần thể của ông là hổ, con giáp cũng là hổ, cả tên cũng mang chữ “Dần”.

Đôi dép hổ nhỏ Đường Nhung đang mang là ông đích thân chuẩn bị.

Còn Đường Chính Ân đang ngồi trong phòng mình, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình y hệt cha mình.

Đường Thu và Đường Hồ sáng sớm đã ra ngoài, chưa về, nên hai người họ tranh thủ trò chuyện trước, đợi hai người kia về rồi cùng gọi Đường Nhung vào video.

Một lúc sau, Đường Chính Ân nhìn màn hình, liếc cha một cái, gãi mũi, cất giọng phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Không ngờ lão Quý chăm trẻ con giỏi đến thế.”

Đường Dần Thăng khẽ thở dài, gương mặt dày dạn sương gió thoáng hiện vẻ phức tạp, khó gọi tên.

Nhiều năm trước, quản gia Quý không phải là quản gia, mà là cô nhi mà ông cùng vợ nhặt được ở ngoại tinh, thu làm con nuôi.

Ông lớn lên cùng Đường Chính Ân, còn lớn hơn hai tuổi, thân thiết hơn cả anh em ruột.

Hồi đại học chưa tốt nghiệp, ông đã cưới một cô gái từng quen khi đi làm từ thiện ở viện phúc lợi. Tình cảm hai người rất tốt. Tốt nghiệp xong họ có việc làm ổn định, tổ chức hôn lễ, sống những ngày ngọt ngào.

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.