0 chữ
Chương 20
Chương 20
Không bao lâu sau, vợ ông mang thai. Ông bận rộn chuẩn bị đủ thứ cho đứa nhỏ, đến mức không còn thời gian chơi bóng rổ với Đường Chính Ân như trước.
Khi ấy Đường Chính Ân còn hay đùa rằng: “Chờ đứa nhỏ sinh ra, chắc chắn anh sẽ thành ‘ông bô thép’.”
Nhưng hạnh phúc không kéo dài bao lâu. Cuối thai kỳ, vợ ông phát hiện sức khỏe có vấn đề. Ban đầu định bỏ con giữ mẹ, cuối cùng tình hình chuyển biến xấu, cả mẹ lẫn con đều không giữ được.
Từ đó, ông bỏ công việc cũ, chuyên tâm đi theo Đường Dần Thăng xử lý chuyện trong nhà, trở thành quản gia, không yêu đương không cưới hỏi nữa, có lẽ cả đời này cũng không.
Sau này, Đường Chính Ân và Vân Giản lần lượt sinh ba đứa nhỏ. Dù quản gia có chăm sóc từ nhỏ, nhưng chỉ là giúp đỡ lúc cần, vì chúng đã có cha mẹ ruột bên cạnh và ông cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Hiện tại ông cho đi rất nhiều và cũng nhận lại rất nhiều từ Đường Nhung.
Ông đang từ từ thoát khỏi bóng tối của hai mươi năm trước, nếu không ông đã chẳng cần mẫn tìm hiểu nhiều mẹo nuôi con như vậy.
Đứa bé mà ông nâng niu cũng đang từng chút từng chút chữa lành ông — người đàn ông từng mất đi tất cả trong một ngày.
Bên kia, Đường Thu và Đường Hồ cuối cùng cũng mua sắm xong, đang ngồi trên xe bay trở về nhà.
Trên xe, Đường Hồ mặc một bộ đồ lao động màu đen toát lên khí chất anh tuấn, cổ đeo vòng giới hạn tinh thần lực, miệng còn mang bộ gắn kim loại cùng tông màu.
Đây là Đường Thu đích thân phối cho hắn.
Đường Thu ngoài việc thích phối đồ cho búp bê còn rất thích phối trang phục và phụ kiện cho người thân. So với mấy trò chơi thời trang trên thị trường, cái thú vui này còn hấp dẫn hơn nhiều.
Hai người ngồi trên xe, nôn nóng chờ được tham gia vào buổi trò chuyện video gia đình. Ba và ông nội nhiệt tình hỏi thăm trải nghiệm đi mua sắm hôm nay.
Biết được hôm nay Đường Thu chủ động ra ngoài, Đường Dần Thăng bất ngờ đến sững người, đồng thời cũng vô cùng vui mừng.
“Rất suôn sẻ. Chị còn được người ta bắt chuyện nữa kìa!” Đường Hồ vui tươi hớn hở nói.
Đường Thu lập tức thúc khuỷu tay vào sườn hắn, khiến Đường Hồ đau đến rú lên một tiếng.
Đường Dần Thăng và Đường Chính Ân đồng loạt để lộ ánh mắt hóng chuyện.
Hai má Đường Thu đỏ lên, vốn đã cà lăm hơn, lúc này một chữ cũng không nói ra nổi.
Sợ bị đánh tiếp, Đường Hồ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề: “Chị không thèm để ý đến người ta, không có gì đâu. Chúng con mua rất nhiều đồ, chỉ bảo tối nay sẽ thức trắng đêm để làm búp bê cho Tiểu Nhung. Con cũng tranh thủ thời gian đi ghi âm nữa.”
Đường Dần Thăng cười nhìn cặp chị em đang ngồi cạnh nhau, nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ ý cười. Ông dịu dàng nhắc nhở:
“Dù vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không cần làm quá sức. Tiểu Nhung sáng nay vừa ăn sáng xong đã nôn, bác sĩ nói là do không thích nghi khí hậu. Trong khoảng thời gian này cũng phải để nó nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai người sáng sớm đã đi dạo phố , chưa kịp đọc tin nhắn cũng chưa theo dõi camera, giờ mới biết chuyện của Đường Nhung thì lập tức mở video giám sát để xem tình hình.
Lúc này Đường Nhung đang nằm phơi nắng trên ghế bập bênh ngoài sân, thoải mái nheo mắt lại. Quản gia ngồi bên cạnh, vừa trò chuyện vừa bầu bạn cùng cậu.
Thấy cậu không có gì bất thường, cả hai mới yên tâm phần nào.
“Chờ bọn con trở về thay đồ bệnh nhân xong rồi cùng gọi video cho em.”
Trên xe cũng không có việc gì làm, hai người tranh thủ lần xem lại video theo dõi từ sáng của Đường Nhung.
Đến đoạn Đường Nhung nhai cỏ, Đường Hồ không nhịn được bật cười khúc khích.
Đường Thu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đường Hồ hất cằm, vẻ mặt tự hào: “Không hổ là em trai của con, y chang phong phạm năm xưa của con.”
Đường Thu bật cười khẽ, hờ hững đáp: “Ý em là cái kiểu hồ ly một lần ăn nhầm cỏ dứt đuôi là rụng một cái đuôi đấy à?”
Đường Hồ: “…”
Đường Hồ lập tức câm như hến.
Khi còn nhỏ, vì sợ hồ ly nhỏ tùy tiện gặm linh tinh, mẹ hắn đã dọa rằng thứ cỏ hắn nhai gọi là “cỏ dứt đuôi”, ăn một lần rụng một cái đuôi. Buổi tối về nhà, bà còn lén đếm đuôi hắn: “Một, hai, ba… tám… ủa sao chỉ còn tám cái đuôi thế này? Con mà ăn linh tinh nữa, cái đuôi mất hết thì xấu lắm nha.”
Hồ ly nhỏ năm ấy hoảng quá òa khóc, vội vã giấu hết đuôi vào lòng mẹ, từ đó không dám gặm linh tinh nữa.
… Nghĩ lại đúng là ký ức đen tối.
Đường Hồ vội tăng tốc tua qua đoạn video em trai nhai cỏ, chuyển sang đoạn quản gia kiên nhẫn giảng giải kiến thức y học cho cậu.
Khi ấy Đường Chính Ân còn hay đùa rằng: “Chờ đứa nhỏ sinh ra, chắc chắn anh sẽ thành ‘ông bô thép’.”
Nhưng hạnh phúc không kéo dài bao lâu. Cuối thai kỳ, vợ ông phát hiện sức khỏe có vấn đề. Ban đầu định bỏ con giữ mẹ, cuối cùng tình hình chuyển biến xấu, cả mẹ lẫn con đều không giữ được.
Từ đó, ông bỏ công việc cũ, chuyên tâm đi theo Đường Dần Thăng xử lý chuyện trong nhà, trở thành quản gia, không yêu đương không cưới hỏi nữa, có lẽ cả đời này cũng không.
Sau này, Đường Chính Ân và Vân Giản lần lượt sinh ba đứa nhỏ. Dù quản gia có chăm sóc từ nhỏ, nhưng chỉ là giúp đỡ lúc cần, vì chúng đã có cha mẹ ruột bên cạnh và ông cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Ông đang từ từ thoát khỏi bóng tối của hai mươi năm trước, nếu không ông đã chẳng cần mẫn tìm hiểu nhiều mẹo nuôi con như vậy.
Đứa bé mà ông nâng niu cũng đang từng chút từng chút chữa lành ông — người đàn ông từng mất đi tất cả trong một ngày.
Bên kia, Đường Thu và Đường Hồ cuối cùng cũng mua sắm xong, đang ngồi trên xe bay trở về nhà.
Trên xe, Đường Hồ mặc một bộ đồ lao động màu đen toát lên khí chất anh tuấn, cổ đeo vòng giới hạn tinh thần lực, miệng còn mang bộ gắn kim loại cùng tông màu.
Đây là Đường Thu đích thân phối cho hắn.
Đường Thu ngoài việc thích phối đồ cho búp bê còn rất thích phối trang phục và phụ kiện cho người thân. So với mấy trò chơi thời trang trên thị trường, cái thú vui này còn hấp dẫn hơn nhiều.
Biết được hôm nay Đường Thu chủ động ra ngoài, Đường Dần Thăng bất ngờ đến sững người, đồng thời cũng vô cùng vui mừng.
“Rất suôn sẻ. Chị còn được người ta bắt chuyện nữa kìa!” Đường Hồ vui tươi hớn hở nói.
Đường Thu lập tức thúc khuỷu tay vào sườn hắn, khiến Đường Hồ đau đến rú lên một tiếng.
Đường Dần Thăng và Đường Chính Ân đồng loạt để lộ ánh mắt hóng chuyện.
Hai má Đường Thu đỏ lên, vốn đã cà lăm hơn, lúc này một chữ cũng không nói ra nổi.
Sợ bị đánh tiếp, Đường Hồ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề: “Chị không thèm để ý đến người ta, không có gì đâu. Chúng con mua rất nhiều đồ, chỉ bảo tối nay sẽ thức trắng đêm để làm búp bê cho Tiểu Nhung. Con cũng tranh thủ thời gian đi ghi âm nữa.”
“Dù vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không cần làm quá sức. Tiểu Nhung sáng nay vừa ăn sáng xong đã nôn, bác sĩ nói là do không thích nghi khí hậu. Trong khoảng thời gian này cũng phải để nó nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai người sáng sớm đã đi dạo phố , chưa kịp đọc tin nhắn cũng chưa theo dõi camera, giờ mới biết chuyện của Đường Nhung thì lập tức mở video giám sát để xem tình hình.
Lúc này Đường Nhung đang nằm phơi nắng trên ghế bập bênh ngoài sân, thoải mái nheo mắt lại. Quản gia ngồi bên cạnh, vừa trò chuyện vừa bầu bạn cùng cậu.
Thấy cậu không có gì bất thường, cả hai mới yên tâm phần nào.
“Chờ bọn con trở về thay đồ bệnh nhân xong rồi cùng gọi video cho em.”
Trên xe cũng không có việc gì làm, hai người tranh thủ lần xem lại video theo dõi từ sáng của Đường Nhung.
Đến đoạn Đường Nhung nhai cỏ, Đường Hồ không nhịn được bật cười khúc khích.
Đường Thu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đường Hồ hất cằm, vẻ mặt tự hào: “Không hổ là em trai của con, y chang phong phạm năm xưa của con.”
Đường Thu bật cười khẽ, hờ hững đáp: “Ý em là cái kiểu hồ ly một lần ăn nhầm cỏ dứt đuôi là rụng một cái đuôi đấy à?”
Đường Hồ: “…”
Đường Hồ lập tức câm như hến.
Khi còn nhỏ, vì sợ hồ ly nhỏ tùy tiện gặm linh tinh, mẹ hắn đã dọa rằng thứ cỏ hắn nhai gọi là “cỏ dứt đuôi”, ăn một lần rụng một cái đuôi. Buổi tối về nhà, bà còn lén đếm đuôi hắn: “Một, hai, ba… tám… ủa sao chỉ còn tám cái đuôi thế này? Con mà ăn linh tinh nữa, cái đuôi mất hết thì xấu lắm nha.”
Hồ ly nhỏ năm ấy hoảng quá òa khóc, vội vã giấu hết đuôi vào lòng mẹ, từ đó không dám gặm linh tinh nữa.
… Nghĩ lại đúng là ký ức đen tối.
Đường Hồ vội tăng tốc tua qua đoạn video em trai nhai cỏ, chuyển sang đoạn quản gia kiên nhẫn giảng giải kiến thức y học cho cậu.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
