TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

“Ngày mai con định ra ngoài đi dạo với Tiểu Hình Cung, tiện thể mua ít nguyên liệu làm một con thú bông hồ ly biết hát cho em trai.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói điện tử đã vang lên. Rõ ràng là Đường Thu đã cài đặt sẵn. Lúc này, trên mặt cô còn đang đắp mặt nạ.

Đường Chính Ân lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, không giấu nổi kinh ngạc.

Ông có nghe lầm không?

Thu Thu nói… con bé muốn ra ngoài đi dạo?!

“… Ba?” Đây là giọng thật của Đường Thu.

Đường Chính Ân vội đáp: “Có, ba đang nghe. Mai mấy giờ con ra ngoài? Ba đang tính mai cả nhà mình gọi video cho Tiểu Nhung gặp mặt một chút.”

Đường Thu đáp bằng giọng AI: “Sáng sớm bọn con sẽ đi, chắc cũng về sớm thôi. Chờ bọn con về rồi gọi video cũng được.”

“Được rồi, chơi vui nhé. Thiếu tiền thì nhớ nói với ba.” Đường Chính Ân dặn dò.

Đường Thu không nhịn được bật cười, vì đang đắp mặt nạ nên chỉ dám mỉm cười nhẹ. Cô đã 25 tuổi, tuy không có một công việc chính thức, nhưng nhờ tay nghề khéo léo, cô đã kiếm được không ít từ việc bán đồ thủ công. Mỗi khi cô tung ra bộ sưu tập quần áo thủ công mới, đều nhanh chóng cháy hàng. Ấy vậy mà trong mắt ba, cô vẫn là một đứa trẻ.

Chưa đầy vài phút sau khi cúp máy, cô đã nhận được chuyển khoản từ Đường Chính Ân.

Đường Thu tháo mặt nạ, ánh mắt khẽ nghiêng, rơi xuống chiếc l*иg chim trống không đặt bên cạnh.

Không biết có phải do thay đổi môi trường hay không, mà giấc ngủ đêm đó của Đường Nhung lại không được ngon. Cậu cứ trở mình suốt đêm, và mộng mị liên tục.

Cậu mơ thấy người bà bị bệnh, cậu đưa bà đến bệnh viện, mỗi ngày đều gọi video để trò chuyện.

Cậu lại mơ thấy báo tuyết con. Nó sống lại, tung tăng chạy khắp nhà. Đêm đến khi cậu không ngủ được, bé báo tuyết liền cuộn đuôi lại, dịu dàng quấn quanh cổ tay cậu, như muốn ru cậu vào giấc ngủ.



Khi tỉnh dậy, những mảnh ký ức trong mơ như nước trôi qua kẽ tay, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi nặng trĩu khiến thân thể trở nên chậm chạp.

Cậu dụi mắt, lề mề bò dậy khỏi giường, đi dép lông hình hổ nhỏ lê bước xuống.

Vài giây sau, quản gia gõ cửa bước vào, đưa cậu đi rửa mặt.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người cùng xuống lầu. Bữa sáng phong phú đã được dọn sẵn trên bàn.

Đường Nhung rõ ràng cảm thấy bụng đói, nhưng lại không muốn ăn gì. Cậu cho rằng chắc do mộng mị khiến trạng thái tinh thần giống như lần trước khi còn ở trên phi thuyền. Cậu cầm muỗng nhỏ, ngoan ngoãn đút từng miếng vào miệng.

Ai ngờ ăn chưa được bao lâu, cậu bỗng “ọe” một tiếng, phun hết ra.

(Đáng thương) Tiểu Nhung bị bệnh rồi, nhóc con đáng thương quá…

Quản gia ngồi đối diện cậu, hoảng hốt vội vàng gọi bác sĩ gia đình đến.

“Chỉ là phản ứng không thích nghi khí hậu thôi, nghỉ ngơi điều dưỡng một chút là được, không cần quá căng thẳng.” Bác sĩ nói: “Giữ tâm trạng thoải mái, ăn uống thanh đạm nhẹ nhàng, uống dinh dưỡng dịch trẻ em cũng được. Nếu sau đó vẫn còn nôn hoặc xuất hiện phản ứng bất thường khác, tôi sẽ kê thêm thuốc.”

“Vâng.” Quản gia vẫn chưa yên tâm, liền hỏi thêm một số điều cần lưu ý.

Đường Nhung yếu ớt ngồi trên ghế sofa, trong tay nắm chặt một tờ khăn giấy mềm. Tâm trạng cậu có chút trầm xuống.

Cậu không hiểu “khí hậu không thích nghi” là gì, chỉ biết mình hẳn là đang bị bệnh.

Đã đói bụng lắm rồi, nhưng lại chẳng muốn ăn gì. Ăn vào là nôn ra, rất khó chịu.

Nhưng hình như không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần chịu đựng một chút là sẽ khỏi.

Trước kia ở tinh cầu rác, cậu cũng từng bị bệnh. Bà nội khi còn sống từng dạy hắn nhận biết một số loại dược thảo đơn giản. Mỗi lần bệnh, cậu đều tự gặm một ít, vừa có thể lót dạ, vừa chờ cơ thể tự phục hồi.

Thấy bác sĩ khám xong đang thu dọn đồ, Đường Nhung rút chân ra khỏi đôi dép hổ nhỏ, ôm gối tựa người vào sofa, cả người rũ rượi như một cục bông nhỏ.

Tiễn bác sĩ đi rồi, quản gia quay lại phòng khách, nhìn thấy Đường Nhung rúc thành một cục đáng thương trên ghế sofa, không khỏi mềm lòng, cúi xuống xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Muốn uống chút dinh dưỡng dịch không? Hay là nghỉ ngơi thêm một lát?”

Đường Nhung chưa từng uống dinh dưỡng dịch, chỉ từng thấy quảng cáo, biết nó rất đắt. Cậu sợ mình uống xong lại nôn ra thì sẽ lãng phí, dù có hơi muốn nếm thử một chút, nhưng vẫn lắc đầu.

Bỗng ánh mắt cậu rơi vào khung cửa sổ, ngập ngừng nói nhỏ: “Muốn ra sân phơi nắng.”

Mặt trời đang lên, ánh nắng còn chưa gay gắt, nhưng rõ ràng hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Bà nội từng nói, trẻ con giống như mầm cây nhỏ, phải phơi nắng nhiều mới có thể lớn nhanh. Chỉ tiếc ở tinh cầu rác, ánh sáng mặt trời rất ít, cậu chưa từng thấy mặt trời đẹp như hôm nay.

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.