TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Đường Nhung đã bốn tuổi, cũng đến tuổi có thể đi nhà trẻ. Trong thư phòng đã chuẩn bị sẵn chỗ học tập, có thể thông qua VR tham gia các lớp giáo dục mầm non giả lập, cùng học và chơi với những đứa trẻ khác cùng tuổi, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chất lượng.

Cậu nằm trên giường trở mình, lại trở mình, nhắm mắt lại rồi lại mở ra hé một chút, liếc thấy bác quản gia vẫn còn ngồi cạnh bên thì vội vàng khép mắt lại, hàng mi dài khẽ run.

Rõ ràng rất mệt… nhưng vẫn không ngủ được…

Quản gia cũng nhận ra cậu bé bị “mất ngủ”, đang nghĩ xem nên kể chuyện trước khi ngủ hay bật phim hoạt hình thì Đường Nhung đột nhiên mở miệng, giọng nhỏ nhẹ: “Bác ơi, bọn họ… sẽ ở bệnh viện hoài sao?”

“Bọn họ” dĩ nhiên là chỉ người thân của cậu.

Quản gia từng nói, họ đang bị bệnh nặng, không thể đến đón cậu. Đường Nhung chưa từng tới bệnh viện, chỉ biết tới qua phim hoạt hình. Trước khi bà mất, bà chỉ uống vài loại thuốc giá rẻ, chưa từng vào viện.

Quản gia ngẩn người, không nghĩ cậu lại chủ động hỏi về gia đình. Chẳng lẽ cậu mất ngủ vì chuyện này?

Ông gật đầu, dịu giọng: “Ừm… có lẽ gần đây vẫn chưa thể gặp Tiểu Nhung được. Nhưng bọn họ có thể gọi video với con mà.”

Tối nay mới vừa nhận được tin vui rằng tinh thần lực của tiên sinh đã ổn định trở lại, có thể biến về hình người. Nếu không phải vì hôm nay nhị tiểu thư và tam thiếu gia đột ngột ghé qua, còn tiểu thiếu gia lại quá mệt, tiên sinh chắc chắn sẽ không nhịn được mà muốn gọi cả nhà cùng trò chuyện video.

Còn việc gặp mặt trực tiếp vẫn phải đợi đến khi chắc chắn tinh thần lực hoàn toàn ổn định. Không thể để xảy ra bất kỳ rủi ro nào.

Đường Nhung nghe vậy thì vừa mừng vừa lo, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Vậy… ngày mai ban ngày có thể gọi không?”

Dù là trẻ mồ côi, vẫn luôn khao khát có một mái nhà. Dù được sống trong căn phòng lớn, ăn ngon mặc đẹp, nhưng thiếu thốn tình thân vẫn là khoảng trống không gì lấp đầy được.

Quản gia không nhịn được vươn tay xoa đầu cậu: “Được chứ, chỉ cần Tiểu Nhung ngủ dậy là có thể gọi video.”

Đường Nhung lập tức nhắm mắt lại, lí nhí nói: “Bác ngủ ngon, con ngủ đây.”

Quản gia khẽ cười.



Ước chừng mười lăm phút sau, hơi thở của Đường Nhung dần đều đều. Quản gia tắt đèn nấm đầu giường, nhẹ tay rời khỏi phòng, sang phòng kế bên.

Vừa đóng cửa lại, video từ tiên sinh đã gọi tới.

Đường Chính Ân nóng nảy mở lời trước: “Giúp tôi chọn vài bộ vest mới để mặc lúc gọi video với Tiểu Nhung. Tôi lục cả tủ nãy giờ cũng không tìm được bộ nào tươm tất.”

Quản gia im lặng nhìn tủ quần áo đầy ắp, đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “Hay là chuẩn bị vài bộ đồ bệnh nhân đi? Ngài thấy thế nào?”

Đường Chính Ân sững người, sau đó xấu hổ nói: “Ờ… cũng phải. Vậy chuẩn bị giống bộ của cha tôi đi.”

Quản gia gật đầu, rồi nghiêm túc chuyển đề tài: “Vẫn luôn dùng lý do ‘bệnh nặng’ để che giấu Tiểu Nhung cũng không phải cách lâu dài. Thiếu gia là đứa trẻ tốt, chưa chắc sẽ sợ các ngài.”

Đường Chính Ân im lặng vài giây, thần sắc trầm xuống: “Nhưng nó… ngay cả động vật nhỏ cũng không dám chạm vào. Nếu biết người nhà là dị thể, có thể hóa thành những sinh vật còn đáng sợ hơn cả thú hoang… Liệu nó có hoảng sợ không?”

Thật ra trước khi đón Đường Nhung về, họ đã cân nhắc đủ kiểu tiếp cận, kể cả phương án thẳng thắn từ đầu. Nhưng khi biết được cậu sợ động vật, họ lập tức gạt bỏ ý định ấy.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Huống hồ, phía Vân gia vẫn còn rất nhiều ánh mắt đang dõi theo Đường Nhung. Nếu để họ lợi dụng sơ hở, dụ dỗ cậu rời khỏi Đường gia, mọi chuyện sẽ càng thêm khó xử.

Dù Vân gia rất đáng ghét, nhưng cũng là nhà mẹ đẻ của Vân Giản. Nếu người đứng đầu muốn lấy danh ông ngoại ra gặp cháu, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

Quản gia khẽ thở dài: “Giấu được một lúc, không giấu được cả đời. Đợi tiểu thiếu gia lớn hơn, tự nhiên sẽ biết sự thật về tinh thần thể.”

Đường Chính Ân ngả người ra ghế sofa, mệt mỏi nói: “Thì cứ giấu đến khi bị phát hiện vậy… Biết đâu trong thời gian này, mọi chuyện lại khả quan hơn thì sao.”

Bốn tuổi, sáu tuổi, tám tuổi, mười tuổi, mười bốn tuổi… mức độ tiếp nhận sự việc chắc chắn sẽ khác nhau.

Hơn nữa, đợi đến khi Đường Nhung quen với dáng vẻ tinh thần thể của mọi người rồi mới nói ra, có lẽ sẽ đỡ bị dọa hơn.

Quản gia gật đầu, không nói thêm.

Dù ông cảm thấy Đường Nhung giờ biết sự thật chưa chắc sẽ bài xích người thân, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan, không có sức thuyết phục.

Đường Chính Ân thở dài, ngắt video: “Treo máy trước nhé, để tôi gọi cho Thu Thu. Con bé hôm nay có vẻ không ổn, tôi muốn nói chuyện với nó thêm chút.”

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.