0 chữ
Chương 16
Chương 16
Là chính cô… đã luôn tự “nhốt” mình ở đây.
“Vậy chị Tiểu Thu phải ra ngoài hít thở không khí nhiều một chút, ở mãi trong l*иg sẽ buồn lắm.”
Giọng non nớt mềm mại của đứa bé vang lên trong lòng, như một nhánh cỏ non vừa mọc, lặng lẽ đâm vào nơi mềm yếu nhất.
Ngày xưa, ba mẹ cũng thường nói như vậy với cô, nhẹ nhàng dụ cô ra khỏi nhà, sợ cô cứ mãi nhốt mình trong căn phòng nhỏ.
Nhưng sau khi mẹ mất, ba dù có muốn, cũng lực bất tòng tâm. Mà cô đã trưởng thành, lại là con gái — ba chỉ có thể nhường nhịn và tôn trọng.
Thật ra cô không ghét giao tiếp. Trên vòng bạn bè có nhiều bạn cùng sở thích, cũng từng chia sẻ không ít kinh nghiệm, trò chuyện vui vẻ. Nấp sau màn hình và dòng chữ, cô không còn thấy sợ hãi nữa.
Cô cũng rất thích xem video cảnh thật của các tinh cầu, thậm chí mua cả khoang VR để ngắm phong cảnh, tìm cảm hứng từ đó. Nhưng dù sao VR cũng không thể sánh được với trải nghiệm thật.
Cô hiểu… mình chỉ đang làm một con đà điểu trong hiện thực mà thôi.
Cô,muốn thử mở cửa không?
…
Chờ khi chim nhỏ và hồ ly nhỏ bị bóng tối bao trùm, Đường Nhung mới xoay người đóng cửa lại.
Quản gia đang định hỏi cậu có muốn đi tắm không, thì đã thấy cậu bé lạch bạch chạy đến trước mặt robot quản gia, nghiêm túc ra lệnh: “Quét dọn toàn bộ phòng khách!”
Chẳng mấy chốc, robot quản gia đã bắt đầu làm việc, lặng lẽ quét dọn từng góc.
Dù đã mệt, Đường Nhung vẫn nghiêm túc quan sát quá trình, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Nhỏ xíu như vậy mà trông cứ như một “người trông coi nhi” chính hiệu.
Phải quét thật sạch. Nếu không sẽ dễ bị dị ứng…
Quản gia chợt hiểu ra điều gì đó.
Hóa ra… tiểu thiếu gia có bệnh sạch sẽ.
Lúc đầu mới gặp, tiểu thiếu gia còn lem luốc, trên người đầy bụi bẩn. Nhưng nghĩ lại thì, một đứa bé còn quá nhỏ sống đơn độc trên hành tinh rác rưởi, có thể giữ mạng đã là kỳ tích, đâu còn sức mà giữ sạch sẽ.
Giờ đã có điều kiện, rốt cuộc cậu bé cũng không cần chịu đựng hay uất ức chính mình nữa.
Là chuyện tốt.
Quản gia lập tức ghi chú điều này vào sổ tay riêng, tiện thể chia sẻ vào nhóm chat gia đình.
Tối hôm đó, trước cửa phòng Đường Nhung liền lặng lẽ xuất hiện một bộ thiết bị tắm hong khô tự động dành cho thú cưng.
Trong nhóm chat Đường gia, cũng nhiều thêm một thông báo: (Gia quy mới của Đường gia) Từ nay trở đi, mọi thành viên khi dùng hình thái tinh thần thể vào phòng của Tiểu Nhung phải tắm rửa sạch sẽ.
[icon đầu chó] Bản gia quy của Đường gia thật nghiêm.
Tiểu Nhung: “Quét dọn sạch sẽ, không muốn dị ứng đâu!”
Quản gia: “Tiểu thiếu gia có thói sạch sẽ. (Đã ghi chép)”
Sau khi giám sát người máy quản gia quét tước sạch sẽ từng ngóc ngách phòng khách, Đường Nhung mới chịu lên tầng đi tắm.
Phòng ngủ và phòng tắm ở đây rộng rãi hơn hẳn so với trên phi thuyền, đồ đạc bên trong cũng rất nhiều. Một phần là mang từ phi thuyền về, cậu đã quen thuộc, ví dụ như mấy con thú bông xù lông, hay cái bập bênh hình con ếch.
Thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, mềm mại, Đường Nhung chui vào ổ chăn, thử dùng quang não điều khiển hệ thống tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ đầu giường.
Tuy chưa biết đọc chữ nhiều, nhưng cậu học rất nhanh, hầu hết biểu tượng đều chỉ cần nhìn một lần là nhớ, huống chi còn có hệ thống âm thầm chỉ đạo, cứ như một chiếc bàn tay vàng lặng lẽ chỉ đường.
Chiếc đèn đầu giường có hình dáng cây nấm nhỏ, lơ lửng trên mặt tủ. Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ thân đèn, xung quanh còn có những điểm sáng li ti giống như bào tử phát sáng lơ lửng, vươn tay chạm vào lại không chạm được. Với một đứa bé mà nói, đó là thứ đồ chơi vô cùng kỳ diệu.
Ngoài đèn nấm, trong phòng còn có rất nhiều món đồ thú vị khác. Nếu không vì hôm nay đã mệt rã rời, Đường Nhung thật muốn lục tung cả căn phòng lên để khám phá hết mọi thứ.
Quản gia ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn cậu bé chơi đèn nấm một lát, đến khi thấy cậu ngoan ngoãn cuộn người trở về trong chăn mới, đợi cậu ngủ rồi mới rời đi. Dù sao, ông cũng có phòng riêng ở biệt thự, nhưng vì lo lắng, tạm thời vẫn sắp xếp ở ngay phòng kế bên Đường Nhung.
Thật ra, tốt nhất là nên mời mấy giáo viên mầm non và bảo mẫu chuyên nghiệp về chăm sóc sinh hoạt cho Đường Nhung. Nhưng bởi vì sự cố bốn năm trước, ông chủ không còn dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là những người sẽ sống chung bên cạnh tiểu thiếu gia. Trong bốn năm qua, số người hầu trong biệt thự đã bị cắt giảm hơn một nửa, cuối cùng sau nhiều lần cân nhắc, vẫn là giao Đường Nhung cho ông chăm sóc.
“Vậy chị Tiểu Thu phải ra ngoài hít thở không khí nhiều một chút, ở mãi trong l*иg sẽ buồn lắm.”
Giọng non nớt mềm mại của đứa bé vang lên trong lòng, như một nhánh cỏ non vừa mọc, lặng lẽ đâm vào nơi mềm yếu nhất.
Ngày xưa, ba mẹ cũng thường nói như vậy với cô, nhẹ nhàng dụ cô ra khỏi nhà, sợ cô cứ mãi nhốt mình trong căn phòng nhỏ.
Nhưng sau khi mẹ mất, ba dù có muốn, cũng lực bất tòng tâm. Mà cô đã trưởng thành, lại là con gái — ba chỉ có thể nhường nhịn và tôn trọng.
Thật ra cô không ghét giao tiếp. Trên vòng bạn bè có nhiều bạn cùng sở thích, cũng từng chia sẻ không ít kinh nghiệm, trò chuyện vui vẻ. Nấp sau màn hình và dòng chữ, cô không còn thấy sợ hãi nữa.
Cô cũng rất thích xem video cảnh thật của các tinh cầu, thậm chí mua cả khoang VR để ngắm phong cảnh, tìm cảm hứng từ đó. Nhưng dù sao VR cũng không thể sánh được với trải nghiệm thật.
Cô,muốn thử mở cửa không?
…
Chờ khi chim nhỏ và hồ ly nhỏ bị bóng tối bao trùm, Đường Nhung mới xoay người đóng cửa lại.
Quản gia đang định hỏi cậu có muốn đi tắm không, thì đã thấy cậu bé lạch bạch chạy đến trước mặt robot quản gia, nghiêm túc ra lệnh: “Quét dọn toàn bộ phòng khách!”
Chẳng mấy chốc, robot quản gia đã bắt đầu làm việc, lặng lẽ quét dọn từng góc.
Dù đã mệt, Đường Nhung vẫn nghiêm túc quan sát quá trình, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Nhỏ xíu như vậy mà trông cứ như một “người trông coi nhi” chính hiệu.
Phải quét thật sạch. Nếu không sẽ dễ bị dị ứng…
Quản gia chợt hiểu ra điều gì đó.
Hóa ra… tiểu thiếu gia có bệnh sạch sẽ.
Lúc đầu mới gặp, tiểu thiếu gia còn lem luốc, trên người đầy bụi bẩn. Nhưng nghĩ lại thì, một đứa bé còn quá nhỏ sống đơn độc trên hành tinh rác rưởi, có thể giữ mạng đã là kỳ tích, đâu còn sức mà giữ sạch sẽ.
Là chuyện tốt.
Quản gia lập tức ghi chú điều này vào sổ tay riêng, tiện thể chia sẻ vào nhóm chat gia đình.
Tối hôm đó, trước cửa phòng Đường Nhung liền lặng lẽ xuất hiện một bộ thiết bị tắm hong khô tự động dành cho thú cưng.
Trong nhóm chat Đường gia, cũng nhiều thêm một thông báo: (Gia quy mới của Đường gia) Từ nay trở đi, mọi thành viên khi dùng hình thái tinh thần thể vào phòng của Tiểu Nhung phải tắm rửa sạch sẽ.
[icon đầu chó] Bản gia quy của Đường gia thật nghiêm.
Tiểu Nhung: “Quét dọn sạch sẽ, không muốn dị ứng đâu!”
Quản gia: “Tiểu thiếu gia có thói sạch sẽ. (Đã ghi chép)”
Sau khi giám sát người máy quản gia quét tước sạch sẽ từng ngóc ngách phòng khách, Đường Nhung mới chịu lên tầng đi tắm.
Thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, mềm mại, Đường Nhung chui vào ổ chăn, thử dùng quang não điều khiển hệ thống tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ đầu giường.
Tuy chưa biết đọc chữ nhiều, nhưng cậu học rất nhanh, hầu hết biểu tượng đều chỉ cần nhìn một lần là nhớ, huống chi còn có hệ thống âm thầm chỉ đạo, cứ như một chiếc bàn tay vàng lặng lẽ chỉ đường.
Chiếc đèn đầu giường có hình dáng cây nấm nhỏ, lơ lửng trên mặt tủ. Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ thân đèn, xung quanh còn có những điểm sáng li ti giống như bào tử phát sáng lơ lửng, vươn tay chạm vào lại không chạm được. Với một đứa bé mà nói, đó là thứ đồ chơi vô cùng kỳ diệu.
Ngoài đèn nấm, trong phòng còn có rất nhiều món đồ thú vị khác. Nếu không vì hôm nay đã mệt rã rời, Đường Nhung thật muốn lục tung cả căn phòng lên để khám phá hết mọi thứ.
Quản gia ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn cậu bé chơi đèn nấm một lát, đến khi thấy cậu ngoan ngoãn cuộn người trở về trong chăn mới, đợi cậu ngủ rồi mới rời đi. Dù sao, ông cũng có phòng riêng ở biệt thự, nhưng vì lo lắng, tạm thời vẫn sắp xếp ở ngay phòng kế bên Đường Nhung.
Thật ra, tốt nhất là nên mời mấy giáo viên mầm non và bảo mẫu chuyên nghiệp về chăm sóc sinh hoạt cho Đường Nhung. Nhưng bởi vì sự cố bốn năm trước, ông chủ không còn dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là những người sẽ sống chung bên cạnh tiểu thiếu gia. Trong bốn năm qua, số người hầu trong biệt thự đã bị cắt giảm hơn một nửa, cuối cùng sau nhiều lần cân nhắc, vẫn là giao Đường Nhung cho ông chăm sóc.
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
