0 chữ
Chương 15
Chương 15
Quản gia nhìn thấy, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Nhung mệt rồi sao?”
Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh nước, gật đầu thành thật.
Hôm nay ngồi xe quá lâu, dù đã nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn hơi mệt.
Trẻ nhỏ vốn cần ngủ nhiều, tuy còn chưa quá muộn, nhưng giờ nghỉ ngơi là hợp lý.
Hồ ly nhỏ cũng chú ý đến tình hình, dừng tập luyện, quay đầu nhìn sang.
Quản gia lập tức đứng dậy, cẩn thận xách l*иg chim — một tay giữ móc treo, một tay đỡ đế — để không làm chim nhỏ bị xóc.
“Ngủ trước đi, mai lại chơi.”
Hồ ly nhỏ nghe vậy liền ngậm lấy dây xích, ngoan ngoãn đi tới cửa. Người hầu đang chờ sẵn ôm lấy nó.
Đường Nhung cũng đi theo ra cửa tiễn.
Lúc ở hành tinh rác rưởi, cậu không có bạn bè, nhưng biết lễ nghĩa: bạn tới nhà chơi, lúc về phải đích thân tiễn.
Bà nội dạy cậu rất nhiều điều hay.
Khi thấy l*иg chim được người hầu nhận lấy, chim nhỏ trong đó xoay người lại nhìn mình. Đường Nhung bỗng hỏi:
“Bác ơi, chị Tiểu Thu vẫn luôn ở trong cái l*иg sắt này sao?”
Quản gia hơi sững người, không rõ vì sao cậu đột nhiên hỏi vậy. Ông trả lời có phần giữ kẽ: “Phải, đây là nhà của chim nhỏ.”
Đường Nhung khẽ nhíu mày: “Nhưng cái l*иg sắt nhỏ quá… ở trong đó có khi nào buồn và không thoải mái không? Chị Tiểu Thu có muốn ra ngoài không?”
Quản gia lập tức hiểu ý, hóa ra cậu nhóc này lo lắng cho chim nhỏ. Ông xoa đầu Đường Nhung, mỉm cười:
“Yên tâm, l*иg sắt là nơi nghỉ ngơi thôi. Tiểu Thu chị muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Cửa l*иg có thể tự mở.”
Nghe vậy, Đường Nhung mới yên lòng, nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy chị phải ra ngoài hít thở nhiều một chút, ở mãi trong l*иg sẽ buồn lắm.”
Nhìn gương mặt nhỏ xinh rạng rỡ kia, chim nhỏ bỗng “chíp” một tiếng khe khẽ.
Trên đường trở về, hồ ly nhỏ vẫn không ngừng ca hát, nhưng chim nhỏ lại im lặng. Cuối cùng vì không chịu nổi âm thanh quá chói tai kia, nó quay lưng lại, lấy đuôi che mặt.
Hồ ly nhỏ: “…”
Bị bắt phải ngậm miệng.
Khi qua khúc cua, hồ ly nhỏ quay về phòng mình, không theo chị nữa, đã lâu không ở đây, cần dọn dẹp lại đồ đạc.
Từ lúc rời khỏi Đường Nhung, chim nhỏ (hình thái Đường Thu) bỗng rơi vào trầm tư.
Về tới nhà, người hầu đặt l*иg lên tủ huyền quan* rồi mới rời đi.
*Tủ huyền quan là loại tủ thường đặt ở khu vực lối vào nhà.
Nếu chủ nhân có dấu hiệu tinh thần lực bất ổn, họ sẽ để cả người lẫn l*иg trong phòng rồi ra ngoài. Nếu không có gì bất thường thì thôi, còn nếu có, ít nhất cũng hạn chế được thương tổn cho người khác.
Chim nhỏ ngồi im trong l*иg khá lâu, không nhúc nhích. Mãi đến nửa phút sau, quang não mới nhận được một cuộc gọi…
Là ba gọi tới.
Chim nhỏ sững người một chút, nghĩ ngợi giây lát rồi vẫn nhấn nút nhận.
“Thu Thu, con khỏe không?” Giọng ba vang lên.
Phản ứng đầu tiên của chim nhỏ không phải là trả lời câu hỏi, mà là… ba đang nói tiếng người với mình?
Điều đó nghĩa là ông không còn ở trạng thái tinh thần thể. Ông đã thuận lợi biến trở lại hình người rồi sao?
Tinh thần lực bạo động suốt bao ngày, cuối cùng cũng ổn định lại rồi?
“Con không sao, ba thì sao ạ?” Chim nhỏ vừa dùng giao diện AI trả lời, vừa nhẹ nhàng dùng mỏ mở khóa cửa l*иg, chui ra ngoài.
“Đỡ hơn nhiều rồi. Hôm nay vừa nhìn thấy Tiểu Nhung, ba đã thấy khá hơn hẳn. Nhưng vẫn hơi lo, sợ lại xảy ra chuyện, nên muốn theo dõi thêm vài hôm. Nếu thật sự ổn thì sẽ đi thăm Tiểu Nhung.”
Đường Chính Ân ngừng một chút, rồi hỏi khẽ: “Con thật sự không có chuyện gì chứ?”
Chim nhỏ vừa vẫy cánh vừa đáp lời: “Thật sự không sao. Con muốn thay đồ, gọi sau nhé, ba.”
“Ừm, được rồi. Trước khi ngủ nhớ gọi ba.”
“Dạ.”
Cuộc gọi kết thúc, Đường Chính Ân thở dài thật khẽ.
Bọn họ chỉ có một cô con gái duy nhất. Mà với tư cách là một người cha, giới tính lại khác biệt, nhiều khi ông thật sự không biết phải tiếp cận con bé từ đâu.
Những lúc như thế này, ông lại suy nghĩ nếu mẹ nó còn ở đây thì tốt biết bao.
…
Chui vào phòng, Đường Thu biến trở lại hình người, chậm rãi mặc vào bộ đồ ngủ, trong đầu vẫn quanh quẩn cuộc trò chuyện vừa rồi.
Năm nay cô hai mươi lăm tuổi, hơn Đường Hồ đến chín tuổi.
Không giống như Đường Hồ mười hai tuổi đã rời khỏi hành tinh chủ tinhchủ, theo cậu út đi khắp nơi, Đường Thu hầu như chưa từng rời nhà.
Khi mẹ còn sống, cả nhà sẽ định kỳ đi du lịch. Mỗi chuyến, cô đều đi theo. Nhưng từ sau khi mẹ mất, cô không còn bước ra khỏi cánh cửa ấy nữa.
Nơi này là nhà cô, cũng là cái l*иg sắt của cô.
Cánh cửa l*иg sắt tưởng như đóng kín, nhưng thật ra cô có thể tự mở bất cứ lúc nào, tự do ra vào.
Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh nước, gật đầu thành thật.
Hôm nay ngồi xe quá lâu, dù đã nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn hơi mệt.
Trẻ nhỏ vốn cần ngủ nhiều, tuy còn chưa quá muộn, nhưng giờ nghỉ ngơi là hợp lý.
Hồ ly nhỏ cũng chú ý đến tình hình, dừng tập luyện, quay đầu nhìn sang.
Quản gia lập tức đứng dậy, cẩn thận xách l*иg chim — một tay giữ móc treo, một tay đỡ đế — để không làm chim nhỏ bị xóc.
“Ngủ trước đi, mai lại chơi.”
Hồ ly nhỏ nghe vậy liền ngậm lấy dây xích, ngoan ngoãn đi tới cửa. Người hầu đang chờ sẵn ôm lấy nó.
Đường Nhung cũng đi theo ra cửa tiễn.
Lúc ở hành tinh rác rưởi, cậu không có bạn bè, nhưng biết lễ nghĩa: bạn tới nhà chơi, lúc về phải đích thân tiễn.
Bà nội dạy cậu rất nhiều điều hay.
“Bác ơi, chị Tiểu Thu vẫn luôn ở trong cái l*иg sắt này sao?”
Quản gia hơi sững người, không rõ vì sao cậu đột nhiên hỏi vậy. Ông trả lời có phần giữ kẽ: “Phải, đây là nhà của chim nhỏ.”
Đường Nhung khẽ nhíu mày: “Nhưng cái l*иg sắt nhỏ quá… ở trong đó có khi nào buồn và không thoải mái không? Chị Tiểu Thu có muốn ra ngoài không?”
Quản gia lập tức hiểu ý, hóa ra cậu nhóc này lo lắng cho chim nhỏ. Ông xoa đầu Đường Nhung, mỉm cười:
“Yên tâm, l*иg sắt là nơi nghỉ ngơi thôi. Tiểu Thu chị muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Cửa l*иg có thể tự mở.”
Nghe vậy, Đường Nhung mới yên lòng, nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy chị phải ra ngoài hít thở nhiều một chút, ở mãi trong l*иg sẽ buồn lắm.”
Trên đường trở về, hồ ly nhỏ vẫn không ngừng ca hát, nhưng chim nhỏ lại im lặng. Cuối cùng vì không chịu nổi âm thanh quá chói tai kia, nó quay lưng lại, lấy đuôi che mặt.
Hồ ly nhỏ: “…”
Bị bắt phải ngậm miệng.
Khi qua khúc cua, hồ ly nhỏ quay về phòng mình, không theo chị nữa, đã lâu không ở đây, cần dọn dẹp lại đồ đạc.
Từ lúc rời khỏi Đường Nhung, chim nhỏ (hình thái Đường Thu) bỗng rơi vào trầm tư.
Về tới nhà, người hầu đặt l*иg lên tủ huyền quan* rồi mới rời đi.
*Tủ huyền quan là loại tủ thường đặt ở khu vực lối vào nhà.
Nếu chủ nhân có dấu hiệu tinh thần lực bất ổn, họ sẽ để cả người lẫn l*иg trong phòng rồi ra ngoài. Nếu không có gì bất thường thì thôi, còn nếu có, ít nhất cũng hạn chế được thương tổn cho người khác.
Là ba gọi tới.
Chim nhỏ sững người một chút, nghĩ ngợi giây lát rồi vẫn nhấn nút nhận.
“Thu Thu, con khỏe không?” Giọng ba vang lên.
Phản ứng đầu tiên của chim nhỏ không phải là trả lời câu hỏi, mà là… ba đang nói tiếng người với mình?
Điều đó nghĩa là ông không còn ở trạng thái tinh thần thể. Ông đã thuận lợi biến trở lại hình người rồi sao?
Tinh thần lực bạo động suốt bao ngày, cuối cùng cũng ổn định lại rồi?
“Con không sao, ba thì sao ạ?” Chim nhỏ vừa dùng giao diện AI trả lời, vừa nhẹ nhàng dùng mỏ mở khóa cửa l*иg, chui ra ngoài.
“Đỡ hơn nhiều rồi. Hôm nay vừa nhìn thấy Tiểu Nhung, ba đã thấy khá hơn hẳn. Nhưng vẫn hơi lo, sợ lại xảy ra chuyện, nên muốn theo dõi thêm vài hôm. Nếu thật sự ổn thì sẽ đi thăm Tiểu Nhung.”
Đường Chính Ân ngừng một chút, rồi hỏi khẽ: “Con thật sự không có chuyện gì chứ?”
Chim nhỏ vừa vẫy cánh vừa đáp lời: “Thật sự không sao. Con muốn thay đồ, gọi sau nhé, ba.”
“Ừm, được rồi. Trước khi ngủ nhớ gọi ba.”
“Dạ.”
Cuộc gọi kết thúc, Đường Chính Ân thở dài thật khẽ.
Bọn họ chỉ có một cô con gái duy nhất. Mà với tư cách là một người cha, giới tính lại khác biệt, nhiều khi ông thật sự không biết phải tiếp cận con bé từ đâu.
Những lúc như thế này, ông lại suy nghĩ nếu mẹ nó còn ở đây thì tốt biết bao.
…
Chui vào phòng, Đường Thu biến trở lại hình người, chậm rãi mặc vào bộ đồ ngủ, trong đầu vẫn quanh quẩn cuộc trò chuyện vừa rồi.
Năm nay cô hai mươi lăm tuổi, hơn Đường Hồ đến chín tuổi.
Không giống như Đường Hồ mười hai tuổi đã rời khỏi hành tinh chủ tinhchủ, theo cậu út đi khắp nơi, Đường Thu hầu như chưa từng rời nhà.
Khi mẹ còn sống, cả nhà sẽ định kỳ đi du lịch. Mỗi chuyến, cô đều đi theo. Nhưng từ sau khi mẹ mất, cô không còn bước ra khỏi cánh cửa ấy nữa.
Nơi này là nhà cô, cũng là cái l*иg sắt của cô.
Cánh cửa l*иg sắt tưởng như đóng kín, nhưng thật ra cô có thể tự mở bất cứ lúc nào, tự do ra vào.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
