0 chữ
Chương 14
Chương 14
Sư tử nhỏ không chờ thêm giây nào, chui nhanh ra khỏi l*иg sắt, lao đến bên một chiếc quan tài pha lê đặt không xa.
Chồm lên mặt kính, nó chăm chú nhìn vào gương mặt dịu dàng đang say ngủ của người phụ nữ bên trong, đôi mắt bỗng đỏ hoe.
“Gừ gừ… gao ô… meo grừ grừ grừ… ô ô…”
Ô ô bà xã ơi, ô ô… Chúng ta tìm được con rồi!
[Ba ba là nô ɭệ của bà xã.] (đầu chó)
Trong chiếc quan tài trong suốt ngâm đầy dịch dinh dưỡng, cơ thể người phụ nữ nằm yên như đang ngủ. Dù đã bốn năm trôi qua, thân thể ấy vẫn vẹn nguyên không chút tổn hao, như thể thời gian chưa từng chạm tới.
Chuyện này không ai biết, ngoại trừ sư tử nhỏ đang gục đầu vào nắp quan tài.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Vân Giản đã được hỏa thiêu bốn năm trước, tro cốt chôn ở nghĩa trang. Nhưng thật ra, chiếc hộp được mai táng chỉ chứa chút đất mang hương hoa từ khu vườn bà yêu thích.
Ông ích kỷ giữ bà lại bên mình, muốn mai sau có thể chôn chung. Không phải ở hành tinh chủ lạnh lẽo, mà là trên hành tinh nhỏ nơi họ lần đầu gặp gỡ. Ông biết, so với nghĩa trang nghiêm ngắt, bà sẽ thích nơi đó hơn.
Ông để quan tài ở đây vì không ai ngoài ông lui tới nơi này. Mỗi lần tinh thần lực rối loạn mất kiểm soát, chỉ cần nhìn thấy gương mặt yên bình ấy, ông sẽ bình tĩnh lại đôi chút.
Khi còn sống, bà là nơi ông tìm về bình yên. Sau khi mất, vẫn vậy.
“Gừm…”
Sư tử con áp sát màn hình quang não lên trước gương mặt nhắm nghiền kia, cào cào vào màn hình, miệng không ngừng “gào gào ô ô” đầy kích động.
Nhìn xem! Đây là bé con của chúng ta. Đôi mắt giống y hệt bà, xanh nhạt long lanh, thật đặc biệt, thật xinh đẹp…
Chờ khi tinh thần lực của nó hoàn toàn ổn định, nó sẽ đi gặp bé con.
…
Lo Đường Nhung cầm chén nước quá lâu tay sẽ mỏi, quản gia liền dẫn cậu vào trong nhà.
Dù sân vườn được chiếu sáng rực rỡ, nhưng trời cũng đã tối sẫm.
Người hầu ôm hồ ly nhỏ vào trong, giao l*иg chim cho quản gia rồi không theo vào, mà ở lại ngoài sân chờ.
Đường Nhung cẩn thận đặt ly nước cắm hoa lên bàn. Sau đó quay lại liền thấy hồ ly nhỏ đã nằm cuộn tròn trên ghế sofa, còn quản gia thì đặt l*иg chim lên bàn trà nổi phía trước.
Với nhị tiểu thư mà nói, ở trong l*иg sắt ngược lại khiến cô giảm bớt căng thẳng, dễ chịu hơn.
Đường Nhung do dự một chút rồi tìm một chỗ ngồi cách xa thú lông xù một chút, không dám lại gần quá.
Quản gia thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bỗng Đường Nhung hỏi: “Bác ơi, chim nhỏ là ai nuôi vậy ạ?”
Quản gia nhìn chim trong l*иg, không do dự đáp: “Là chị nuôi.”
Câu trả lời vừa khéo, không nói dối — chim nhỏ quả thật là của chị gái, đồng thời cũng trả lời được thắc mắc của Đường Nhung.
Hệ thống âm thầm giơ một ngón cái cho quản gia.
Ngay sau đó, quản gia tiếp lời: “Nó tên là Tiểu Thu, lớn tuổi hơn Tiểu Nhung, cháu có thể gọi nó là chị Tiểu Thu.”
Đường Nhung ngoan ngoãn gật đầu, nhìn vào l*иg sắt, lễ phép chào:
“Chị Tiểu Thu.”
“Chíp!” Chim nhỏ vui vẻ vẫy đuôi.
Tuy trước đó đã từng được Đường Hồ gọi là chị, nhưng Đường Hồ từ nhỏ đã nghịch như quỷ, ba ngày không leo mái nhà là ngứa ngáy cả người. Mỗi lần nó gọi cô là “chị”, cô liền cảm thấy sắp có chuyện. Hoàn toàn khác với Đường Nhung ngoan ngoãn mềm mại này, cảm giác được làm chị của một nhóc con ngoan hiền thật sự là lần đầu, rất mới mẻ.
Sau khi nhìn chim nhỏ một lúc, Đường Nhung lại quay sang hồ ly nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hồ ly nhỏ lập tức hiểu ý.
Tới giờ nghe hát sau bữa ăn rồi.
Trên phi thuyền, mỗi ngày sau bữa ăn, cậu nhóc đều muốn nghe anh hồ ly hát một lát, xem nó tập thể dục giảm cân, rồi cùng nhau coi hoạt hình đến khi mệt rũ ngủ thϊếp đi.
Hồ ly nhỏ liền đứng dậy, hắng giọng, bắt đầu “y y” ngâm nga.
Đây là lần đầu tiên Đường Thu nghe em ba của mình dùng hình thái hồ ly mà hát, không khỏi ngẩn người. Phản ứng lại rồi liền muốn bật cười, nhưng cố nhịn, chỉ có lông chim run run vì nhịn cười.
Nhưng mà… dễ thương thật, cũng dễ nghe nữa.
Cô quyết định ghi âm lại, đặt vào thú bông hình hồ ly. em trai chắc chắn sẽ rất thích.
Về nhà phải tăng ca làm thêm vài con mới được.
…
Ca hát xong, hồ ly nhỏ như thường lệ vận động một lát: chạy bộ, lộn người, tự giác vô cùng.
Tối về sẽ cân ký! Nhất định gầy rồi!
Ai còn dám nói nó béo!
Rõ ràng là do chín cái đuôi nặng chồng lên nhau thôi, không tính vào trọng lượng thực!
Đang chạy đầy tinh lực, Đường Nhung đột nhiên ngáp một cái.
Chồm lên mặt kính, nó chăm chú nhìn vào gương mặt dịu dàng đang say ngủ của người phụ nữ bên trong, đôi mắt bỗng đỏ hoe.
“Gừ gừ… gao ô… meo grừ grừ grừ… ô ô…”
Ô ô bà xã ơi, ô ô… Chúng ta tìm được con rồi!
[Ba ba là nô ɭệ của bà xã.] (đầu chó)
Trong chiếc quan tài trong suốt ngâm đầy dịch dinh dưỡng, cơ thể người phụ nữ nằm yên như đang ngủ. Dù đã bốn năm trôi qua, thân thể ấy vẫn vẹn nguyên không chút tổn hao, như thể thời gian chưa từng chạm tới.
Chuyện này không ai biết, ngoại trừ sư tử nhỏ đang gục đầu vào nắp quan tài.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Vân Giản đã được hỏa thiêu bốn năm trước, tro cốt chôn ở nghĩa trang. Nhưng thật ra, chiếc hộp được mai táng chỉ chứa chút đất mang hương hoa từ khu vườn bà yêu thích.
Ông để quan tài ở đây vì không ai ngoài ông lui tới nơi này. Mỗi lần tinh thần lực rối loạn mất kiểm soát, chỉ cần nhìn thấy gương mặt yên bình ấy, ông sẽ bình tĩnh lại đôi chút.
Khi còn sống, bà là nơi ông tìm về bình yên. Sau khi mất, vẫn vậy.
“Gừm…”
Sư tử con áp sát màn hình quang não lên trước gương mặt nhắm nghiền kia, cào cào vào màn hình, miệng không ngừng “gào gào ô ô” đầy kích động.
Nhìn xem! Đây là bé con của chúng ta. Đôi mắt giống y hệt bà, xanh nhạt long lanh, thật đặc biệt, thật xinh đẹp…
Chờ khi tinh thần lực của nó hoàn toàn ổn định, nó sẽ đi gặp bé con.
Lo Đường Nhung cầm chén nước quá lâu tay sẽ mỏi, quản gia liền dẫn cậu vào trong nhà.
Dù sân vườn được chiếu sáng rực rỡ, nhưng trời cũng đã tối sẫm.
Người hầu ôm hồ ly nhỏ vào trong, giao l*иg chim cho quản gia rồi không theo vào, mà ở lại ngoài sân chờ.
Đường Nhung cẩn thận đặt ly nước cắm hoa lên bàn. Sau đó quay lại liền thấy hồ ly nhỏ đã nằm cuộn tròn trên ghế sofa, còn quản gia thì đặt l*иg chim lên bàn trà nổi phía trước.
Với nhị tiểu thư mà nói, ở trong l*иg sắt ngược lại khiến cô giảm bớt căng thẳng, dễ chịu hơn.
Đường Nhung do dự một chút rồi tìm một chỗ ngồi cách xa thú lông xù một chút, không dám lại gần quá.
Quản gia thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bỗng Đường Nhung hỏi: “Bác ơi, chim nhỏ là ai nuôi vậy ạ?”
Quản gia nhìn chim trong l*иg, không do dự đáp: “Là chị nuôi.”
Hệ thống âm thầm giơ một ngón cái cho quản gia.
Ngay sau đó, quản gia tiếp lời: “Nó tên là Tiểu Thu, lớn tuổi hơn Tiểu Nhung, cháu có thể gọi nó là chị Tiểu Thu.”
Đường Nhung ngoan ngoãn gật đầu, nhìn vào l*иg sắt, lễ phép chào:
“Chị Tiểu Thu.”
“Chíp!” Chim nhỏ vui vẻ vẫy đuôi.
Tuy trước đó đã từng được Đường Hồ gọi là chị, nhưng Đường Hồ từ nhỏ đã nghịch như quỷ, ba ngày không leo mái nhà là ngứa ngáy cả người. Mỗi lần nó gọi cô là “chị”, cô liền cảm thấy sắp có chuyện. Hoàn toàn khác với Đường Nhung ngoan ngoãn mềm mại này, cảm giác được làm chị của một nhóc con ngoan hiền thật sự là lần đầu, rất mới mẻ.
Sau khi nhìn chim nhỏ một lúc, Đường Nhung lại quay sang hồ ly nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hồ ly nhỏ lập tức hiểu ý.
Tới giờ nghe hát sau bữa ăn rồi.
Trên phi thuyền, mỗi ngày sau bữa ăn, cậu nhóc đều muốn nghe anh hồ ly hát một lát, xem nó tập thể dục giảm cân, rồi cùng nhau coi hoạt hình đến khi mệt rũ ngủ thϊếp đi.
Hồ ly nhỏ liền đứng dậy, hắng giọng, bắt đầu “y y” ngâm nga.
Đây là lần đầu tiên Đường Thu nghe em ba của mình dùng hình thái hồ ly mà hát, không khỏi ngẩn người. Phản ứng lại rồi liền muốn bật cười, nhưng cố nhịn, chỉ có lông chim run run vì nhịn cười.
Nhưng mà… dễ thương thật, cũng dễ nghe nữa.
Cô quyết định ghi âm lại, đặt vào thú bông hình hồ ly. em trai chắc chắn sẽ rất thích.
Về nhà phải tăng ca làm thêm vài con mới được.
…
Ca hát xong, hồ ly nhỏ như thường lệ vận động một lát: chạy bộ, lộn người, tự giác vô cùng.
Tối về sẽ cân ký! Nhất định gầy rồi!
Ai còn dám nói nó béo!
Rõ ràng là do chín cái đuôi nặng chồng lên nhau thôi, không tính vào trọng lượng thực!
Đang chạy đầy tinh lực, Đường Nhung đột nhiên ngáp một cái.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
