TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Khi ấy, vì thấy phiền phức, hệ thống chỉ cho cậu xem sơ qua rồi tắt đi. Sau đó, bởi vì dị ứng với thú lông xù nên Đường Nhung không thể làm nhiệm vụ, hệ thống cũng không nhắc lại đến chuyện trao đổi điểm tích lũy nữa.

Trong cửa hàng trao đổi điểm, vậy mà có cả đạo cụ có thể khiến người chết sống lại.

Vậy… bà nội… có thể…

Đường Nhung mới vừa nhen nhóm một tia hy vọng trong lòng, hệ thống đã lập tức phủ định: [Bà nội không dùng được. Đạo cụ đó có giới hạn sử dụng. Thứ nhất, cơ thể người chết phải được bảo tồn hoàn chỉnh; thứ hai, thời gian tử vong không được vượt quá năm năm; thứ ba, không thể dùng cho chính cậu - ký chủ.]

Nếu ai cũng có thể dễ dàng sống lại, thì thế giới này đã sớm hỗn loạn rồi.

Mục đích của hệ thống trói buộc là để thu thập năng lượng tại từng thế giới, đồng thời cung cấp một vài phúc lợi và “bàn tay vàng” hỗ trợ cho ký chủ, chứ không phải để đảo lộn trật tự của từng thế giới.

Đường Nhung nghe xong, tinh thần lại rũ xuống, rầu rĩ múc thêm một thìa cơm.

Cậu chỉ mới bốn tuổi, bà nội mất đi cũng chưa đến năm năm. Nhưng ở tinh cầu rác rưởi, sau khi một người chết, cơ thể gần như đều bị thiêu đốt ngay. Bà nội cậu mất không bao lâu cũng đã bị thiêu rồi.

Chi phí để mang tro cốt đi quá đắt, cậu cái gì cũng không mang đi.

Hệ thống: [Không thể giúp bà nội sống lại… nhưng có thể cứu được người khác.]

Đường Nhung chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng.

Cậu hiểu, “người khác” mà hệ thống nói đến, chính là người thân hiện tại của cậu.

Bọn họ… vẫn còn sống.

Chỉ là bị bệnh nặng thôi, chưa chết.

Từ bây giờ cho đến khi họ thật sự mất đi, chính là quãng thời gian để cậu tích điểm, đổi lấy đạo cụ hồi sinh.

“Đạo cụ đó cần tích bao nhiêu điểm?” Đường Nhung hỏi.

Hệ thống: [Một vạn điểm tích lũy.]

“…”

Cậu không có khái niệm rõ ràng về con số một vạn, nhưng cũng biết chắc chắn là rất nhiều, rất nhiều.

Nếu nhớ không lầm… lần đó, chỉ mới vuốt ve một con chó con, cậu chỉ được đúng 1 điểm, mà còn suýt chết vì dị ứng.

Hệ thống vội vàng giải thích: [Chó con là loại động vật quá phổ biến, nên điểm nhận được sẽ ít. Những sinh vật hiếm, không thường thấy hoặc đặc biệt mạnh mẽ thì điểm sẽ nhiều hơn rất nhiều.]

Đường Nhung lại không muốn nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn nốt phần cơm còn lại.

Cho dù là sinh vật hiếm đến đâu, cũng không thể chỉ “vuốt một cái” là có được một vạn điểm. Huống hồ, nếu vuốt nhầm, cậu có thể chết thật, chưa kịp đổi điểm đã không còn cơ hội dùng.

Quản gia nhận ra Đường Nhung hơi thất thần, như đang chìm vào suy nghĩ gì đó. Nhưng vì cậu vẫn ngoan ngoãn ăn hết sạch bữa tối, ông cũng không có cơ hội dò hỏi, chỉ yên lặng tiếp tục quan sát.

Ngay khi Đường Nhung ăn xong, quản gia bảo người máy thu dọn bàn ăn, bỗng nhiên nó mở miệng thông báo: “Có khách đến rồi!”

Ngay lập tức, chuông cửa ngoài sân vang lên.

Quản gia lập tức dạy Đường Nhung cách xem camera giám sát qua quang não, không cần ra ngoài cũng biết ai đang ở cổng.

Phòng của Đường Nhung có quyền truy cập camera trong và ngoài sân, nên cậu hoàn toàn có thể xem được.

Khi nhìn thấy màn hình quang não hiện lên hình ảnh quen thuộc, một con Cửu Vĩ Hồ màu trắng nhỏ nhắn, Đường Nhung không kiềm được reo lên: “Là anh tiểu Hình Cung!”

Ánh mắt của quản gia lại rơi vào chiếc l*иg chim bên cạnh, đôi mắt cong lên, nụ cười càng sâu thêm.

Nhị tiểu thư cuối cùng cũng đến rồi.

Quản gia lập tức nắm lấy tay Đường Nhung, dẫn cậu ra ngoài sân, tự mình đón tiếp hai vị khách nhỏ.

Từ xa, cửa sân được mở ra. Trước đó chỉ thấy qua video giám sát, giờ đứa bé ngoài đời thật sống động xuất hiện trước mắt, khiến chim nhỏ ngậm hoa khẩn trương đến nỗi phải siết chặt móng vuốt đang đậu trên thân gỗ.

Em trai sẽ thích đóa hoa mà nó mang đến không?

Đối với giống loài chim mà nói, tặng lông chim là hành vi bày tỏ chính thức hơn. Nhưng nó không phải chim thật sự, chỉ là tinh thần thể có hình dáng chim.

Lông chim sau khi rời khỏi cơ thể sẽ nhanh chóng hóa thành ánh sáng linh lực, tiêu tan không dấu vết. Nó không thể tặng lông cho em trai, chỉ có thể chọn một đóa hoa thật xinh đẹp.

Nếu em trai thích… vậy thì…

Nó sẽ mỗi ngày đều ngậm một đóa hoa nhỏ, lặng lẽ đặt bên cửa sổ phòng ngủ của em trai.

Như vậy mỗi sáng tỉnh dậy, cậu bé đều thấy món quà mà nó gửi đến.

Trong lúc chim nhỏ đang hồi hộp quan sát, một lớn một nhỏ dọc theo đường nhỏ trong sân nhanh chóng bước tới cổng sân.

Thực ra là vì Đường Nhung vô thức bước nhanh hơn, nôn nóng muốn mở cửa cho hồ ly nhỏ , khiến quản gia phải tăng tốc theo.

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.