TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Hiện giờ…

Bốn năm trôi qua, cô chưa từng rời khỏi khu Vườn Địa Đàng dù chỉ một lần.

Chim nhỏ nhẹ nhàng bước dịch hai chân, tiến lại gần cổ Đường Hồ, chui cả người vào trong áo choàng, hai chân nhỏ xíu cũng bị lớp lông mềm mại che phủ hoàn toàn.

Đường Hồ không lập tức biến trở về hình thái hồ ly, mà cùng chị gái đã biến thành chim nhỏ xem đoạn video giám sát trên quang não. Đợi đến khi đứa bé trong video ăn gần xong bữa tối, cô mới gọi người hầu đến khu biệt thự.

Khi người hầu mang đến một sợi xích khắc phù văn cùng một chiếc l*иg chim được khắc họa tinh xảo, bên ngoài cửa sân đã có một con chim nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm, đậu trên đầu Cửu Vĩ Hồ.

Chim nhỏ đang ngậm một đóa hoa rực rỡ – đó là lễ vật gặp mặt mà Đường Thu - trong hình thái chim nhỏ đã chọn lựa kỹ càng để tặng cho em trai mình.

Người hầu mở l*иg chim ra, chim nhỏ liền ngậm hoa, vỗ cánh bay vào trong. Người hầu còn lại thì đeo sợi xích lên cổ hồ ly con.

Khu biệt thự Đường gia được bao bọc bởi phù văn và hàng rào chắn trong suốt giống như vỏ trứng, phân cách rõ ràng bên trong và bên ngoài. Bên trong chỉ có người nhà họ Đường và vài người hầu, nên trong phạm vi này không cần mang đạo cụ phòng hộ nghiêm ngặt – l*иg chim và dây xích là đủ.

Hoàn tất mọi việc, hai người hầu mang theo chim nhỏ và tiểu hồ ly, đi thẳng về phía phòng của Đường Nhung.

Đường Nhung bị tình hình trong nhà mình làm cho ngây người, rồi bụng cậu bắt đầu kêu vang.

Mặt trời đã lặn, đến giờ đói bụng rồi.

Quản gia lập tức cười dẫn cậu đến bàn ăn. Chẳng mấy chốc, người hầu đã dọn bữa tối ra.

Vẫn giống như lúc ở trên phi thuyền, bữa ăn được phối hợp dinh dưỡng đầy đủ và hợp lý. Đường Nhung không kén ăn, luôn ngoan ngoãn ăn hết mọi thứ.

Video theo dõi vẫn đang mở, có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, sợ Đường Nhung lại đem đồ ăn chia sẻ cho ông, làm cho các vị chủ nhân chưa từng gặp mặt cậu bé ghen tuông. Vì thế, tối nay quản gia đã cho chuẩn bị một suất ăn giống hệt như của Đường Nhung.

Đường Nhung vừa vùi đầu ăn cơm vừa lặng lẽ nói chuyện phiếm với hệ thống trong đầu.

“Nhà mình thật giàu quá đi, bác quản gia cuối cùng cũng ăn đồ ăn ngon giống tôi rồi.”

Hệ thống: […]

Tuy rằng nó cảm thấy quản gia trước giờ ăn “kém” chỉ đơn thuần vì sở thích cá nhân, nhưng ký chủ đã chia sẻ đồ ăn lâu như vậy, nó cũng không muốn làm kẻ gây mất vui, nên không nói gì.

Nhưng rất nhanh, tâm trạng Đường Nhung lại chùng xuống: “Giàu cũng vô dụng, bệnh rồi vẫn sẽ… chết.”

Với một đứa trẻ bốn tuổi, suy nghĩ như thế có vẻ tiêu cực, nhưng với Đường Nhung – một đứa trẻ có quá khứ đặc biệt – lại hoàn toàn hợp lý.

Trước kia, người thân duy nhất của cậu là bà nội đã nhặt cậu về. Đường Nhung từng tận mắt chứng kiến bà mất vì bệnh tật, nỗi đau đó không ai thấu hiểu được.

Bây giờ trở về nhà, người thân vì tổn thương tinh thần lực không thể tới đón cậu, chỉ nói với cậu rằng họ bị bệnh nặng, khiến cậu vô cùng đau lòng.

Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng hệ thống rất thích ký chủ này, cũng không đành lòng thấy cậu buồn, bèn lên tiếng: [Kỳ thật… cũng chưa chắc sẽ chết đâu.]

Đường Nhung ngừng nhai, gương mặt nhỏ nhắn hơi căng cứng. Quản gia ở đối diện, trong phòng còn có camera giám sát, sợ bị phát hiện, hệ thống vội vàng nói tiếp:

[Cậu cứ ăn đi, vừa ăn tôi vừa nói cho nghe.]

Đường Nhung chớp mắt, tiếp tục ăn.

Ký chủ là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, khiến nó rất vui mừng.

Nó không kể tình hình thật sự mà người Đường gia nỗ lực che giấu ký chủ, mà là…

[Cậu còn nhớ giao diện cửa hàng đổi điểm tích lũy tôi từng cho cậu xem không? Trong đó có rất nhiều đạo cụ. Có một món cực kỳ quý hiếm, đạo cụ có thể khiến người chết sống lại. Nhưng… cũng có vài điều kiện hạn chế.]

Hệ thống thừa nhận, nó nói ra những lời đó, một phần là để an ủi ký chủ, một phần cũng là để giúp cậu duy trì động lực làm nhiệm vụ. Tuy hiện tại vẫn chưa tìm ra cách giúp ký chủ tránh khỏi dị ứng với thú lông xù, nhưng nó không thể để ký chủ mất đi khát vọng tích lũy điểm.

Đường Nhung lại ngẩn người.

Phải rồi… Lúc đầu hệ thống trói định với cậu, cậu đang rất hoảng sợ. Cậu vốn là đứa trẻ không dễ tin tưởng người khác, mà hệ thống, cũng giống như vậy. Để khiến cậu tin tưởng và chịu phối hợp làm nhiệm vụ, hệ thống từng đặc biệt cho cậu xem qua giao diện cửa hàng đổi điểm tích lũy.

Chỉ là… cậu còn quá nhỏ, chưa từng được tiếp nhận giáo dục chính quy. Dù toàn bộ chữ viết trong giao diện đã được chuyển sang chữ thông dụng của thế giới này, nhưng Đường Nhung hầu như chẳng nhận ra được là bao. Cuối cùng vẫn phải nhờ hệ thống từng bước giảng giải, mới hiểu được một ít.

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.