TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Quản gia rất ít khi gọi thẳng tên bọn họ. Mỗi lần gọi như vậy đều là khi họ mắc lỗi.

Ông đẩy gọng kính xuống một chút, nhắm mắt rồi mở ra, khôi phục lại vẻ ôn hòa thường ngày, tiến đến gần, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của tiểu hồ ly, rồi đặt nó lên đệm mới, vừa nói: "Lần này trên phi thuyền không mang theo nhiều vật dụng lắm. Trên đường đi, có thể cậu chủ nhỏ sẽ cần dùng đến, tiết kiệm được chút nào hay chút đó."

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn cuộn người lại trên đệm mới, đáp lại bằng một tiếng "Anh".

Nhưng trong lòng lại thầm lẩm bẩm: Mấy cái đệm này thì đứa bé nhân loại dùng làm gì chứ?

Chợt, quản gia dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên chỗ vừa bị cào, nơi đó đã có vài vết cào mờ nhạt.

Ông nghiêm túc nhắc nhở: "Không được phá hoại phi thuyền."

"Anh."

Tiểu hồ ly lập tức giấu móng vuốt xuống dưới thân.

Đợi đến khi về hành tinh chủ, nó nhất định sẽ mua mấy tấm dũa móng mới, mài móng vuốt thật kỹ!

Sau khi dạy dỗ xong, quản gia hỏi tiếp: "Lần này sao hồi phục nhanh vậy?"

Trước mặt tiểu hồ ly xuất hiện một màn hình ảo, trên đó chậm rãi hiện lên một dòng chữ: [Ta cũng không biết, có thể là nhờ phù văn chữa trị mà cữu cữu để lại?]

Nói xong, nó ngẩng đầu nhỏ lên, để lộ chiếc túi phúc nhỏ đeo trên cổ. Lông nó quá dài nên bình thường rất khó phát hiện.

Bên trong túi phúc có một phù văn chữa trị được ngưng kết từ linh lực.

Cậu út gần như chưa bao giờ để nó ở một mình, nếu phải rời đi thì cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều phù văn chữa trị. Mấy năm qua, nó chưa từng gặp bất kỳ tai nạn nào, lần này là ngoại lệ đầu tiên.

Quản gia gật đầu không nói gì, rồi dặn dò: "Lần này về hành tinh chủ, ở lại lâu hơn chút đi."

Tiểu hồ ly lại cuộn người vào đệm, đặt đầu lên đuôi, trên màn hình ảo chậm rãi hiện lên một chữ: [ừ.]

Thực ra, nó cũng không muốn về hành tinh chủ.

Nhưng em trai đã tìm thấy rồi, thế nào cũng phải ở lại một thời gian.

Để đề phòng có ai bắt nạt em trai nó.

...

Sau khi xem hoạt hình một lúc, Đường Nhung đã ngủ thϊếp đi.

Ở độ tuổi này, trẻ con ngủ rất say. Hơn nữa, nếu đã ăn no thì lại càng dễ mệt rã rời.

Nhìn chiếc giường sạch sẽ giờ đã bị mình làm bẩn, Đường Nhung suy nghĩ một chút rồi quyết định không ngủ tiếp trên giường nữa. Cậu bò vào một góc, nhắm mắt lại.

Với một đứa trẻ bình thường, tư thế ngủ như vậy có thể sẽ không thoải mái. Nhưng với Đường Nhung mà nói, điều này đã là rất tốt rồi—ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với việc phải ngủ trong căn nhà tồi tàn, dột nát ở hành tinh rác rưởi.

Quản gia theo dõi tất cả qua màn hình giám sát. Nhìn cảnh tượng ấy, ông hơi khó hiểu—vì sao Đường Nhung lại không chịu ngủ trên giường? Thế là ông bèn bàn bạc với thuộc hạ.

Thuộc hạ A nói: “Có lẽ là do giường quá lớn, khiến cậu bé không có cảm giác an toàn. Vừa nãy khi phi thuyền chấn động, tiểu thiếu gia đã bị giật mình tỉnh giấc.”

Thuộc hạ B nói: “Cũng có thể là cậu bé thích ngủ dưới đất? Cháu trai tôi cũng vậy, nhất quyết không chịu ngủ giường, cứ thích nằm bệt xuống đất ăn vạ. Nếu biết sớm thế này, tôi đã chuẩn bị một cái đệm tatami rồi.”

Thuộc hạ C liếc nhìn con hồ ly nhỏ đang cuộn tròn, do dự nói: “Hay là cho tiểu thiếu gia một chiếc ổ bông xem sao?”

Ổ bông không nhỏ, vừa đủ cho thú cưng nằm thoải mái, cũng vừa vặn thích hợp cho một đứa trẻ con.

Trên Tinh Võng (mạng tinh tế), thậm chí có cả người trưởng thành đặt mua những chiếc ổ chó cỡ lớn để dùng. Loại cảm giác được bao bọc trong không gian mềm mại này thực sự rất dễ chịu.

Quản gia gật đầu, quyết định nghe theo đề xuất của thuộc hạ C.

Thuộc hạ C lập tức đi chuẩn bị, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại quay về với hai tay trống trơn, giọng nhỏ dần: “Trên phi thuyền chỉ có hai chiếc ổ bông, bây giờ không còn cái nào khác.”

Trước khi đón tiểu thiếu gia, bọn họ đã nghe nói cậu bé có lẽ là một người bình thường không có tinh thần thể. Dù chưa thể xác định 100%, họ vẫn chủ yếu tập trung vào việc chuẩn bị phòng cho trẻ con, chứ không chuẩn bị quá nhiều đồ dùng dành cho tinh thần thể thuộc loài thú. Vì thế, chỉ có sẵn một, hai món dự phòng mà thôi.

Quản gia hơi bực bội, đẩy gọng kính một chút, đảo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở con hồ ly nhỏ.

Bốn mắt chạm nhau.

Tiểu hồ ly bỗng dưng có một dự cảm không lành.

Quản gia nhanh chóng tiến lên, bế nó lên rồi lấy đi chiếc ổ bông ấm áp còn chưa bị nó nằm nóng hết.

Mất đi ổ bông, tiểu hồ ly: “…”

Vài sợi lông trắng còn vương lại trên ổ bông bị gió cuốn bay đi, tan vào không khí như những đốm sáng lấp lánh.

Cuối cùng, để bù đắp, quản gia chia sẻ hình ảnh trong phòng trẻ con với tiểu hồ ly rồi đặt nó lên một chiếc sô pha nhỏ trong một căn phòng khác.

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.