0 chữ
Chương 24
Chương 24
Thế nên, mỗi khi bị các nam sinh cấp ba tỏ tình chặn lại giữa đường, Sở Chiêu luôn mang theo vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Chỉ cần đối phương hoặc đỏ mặt ấp úng, hoặc mạnh dạn hỏi thẳng:
“Muốn thử quen nhau với tôi không?”
Sở Chiêu sẽ lập tức lắc đầu rồi bình thản bước qua, để lại người kia đứng sững tại chỗ.
Lên cấp ba, vóc dáng Sở Chiêu cao thêm, đường nét cũng trở nên thu hút hơn.
Có lần, cậu bị chặn ngay trong nhà vệ sinh nhưng lần này không chỉ là một người, mà là cả một nhóm.
Người đứng đầu nhóm ấy không thấp, môi đỏ, mắt hẹp dài, trên gương mặt còn vẽ đậm kẻ mắt, ánh lên vẻ dữ dằn. Dù vậy, Sở Chiêu vẫn nhìn ra được gã này thật ra không hề xấu.
“Đây là thằng nhãi mà mày bảo là Sở Chiêu à? Cũng thường thôi.” Hắn vừa đánh giá từ trên xuống dưới vừa cười khẩy.
“Loại này mà cũng xứng đứng cạnh anh Trạch Dực của tao sao?” Hắn nói, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác.
Sở Chiêu không biết “Trạch Dực” là ai, nhưng nghe đám người bên cạnh gọi hắn là Phương Lẫm.
“Nhóc con, đừng tưởng mày im lặng là hay, hôm nay phải cho mày chút màu sắc mới được.”
Sở Chiêu bị đẩy vào tường, làn nước mùa xuân trong mắt hắn lại mang theo cái lạnh khiến người rùng mình.
Cậu lập tức ăn một cú đấm, trên áo in hằn dấu giày. Kể từ đó, bạo lực học đường trở thành chuyện thường ngày.
Giáo trình trong ngăn bàn bị ném xuống đất, đồ ăn vặt trong ngăn kéo bị đổ bỏ không thương tiếc.
Ngay cả thùng rác ở khu vệ sinh trực nhật của cậu cũng luôn nhiều gấp đôi chỗ khác.
Tên Phương Lẫm hình như có chút thế lực trong gia đình Trạch Dực nên mọi người đều mặc nhiên để hắn làm vậy.
Sở Chiêu mỗi lần trực nhật về đều bị mẹ nhìn thấy vẻ mệt mỏi, cuối cùng đành chọn giấu kín mọi chuyện. Cậu không muốn để mẹ lo lắng - chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi, không sao cả.
Trong lòng cậu tự nhủ: [Chỉ cần chịu đựng đến khi tốt nghiệp là ổn.]
Thời gian sau đó, phần lớn ký ức cấp ba của cậu đều gói gọn trong những ngày tháng này.
Nhưng biến cố xảy ra vào cuối học kỳ hai lớp 11.
Hôm ấy tan học, Sở Chiêu bị bọn chúng chặn lại trong nhà vệ sinh. Phương Lẫm cầm theo một chiếc kéo.
Cậu cứ nghĩ hắn định rạch vào mặt mình. May mắn là hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không điên đến mức ấy.
Phương Lẫm đưa kéo lên, ngang nhiên cắt tóc Sở Chiêu thành mớ lộn xộn chẳng ra hình thù.
Thực ra Sở Chiêu không quá bận tâm, nhưng vẫn cố tỏ ra đau đớn, vì cậu biết có như vậy mới khiến Phương Lẫm buông tha.
Quả nhiên thấy cậu cúi đầu, bộ dạng như sắp khóc, Phương Lẫm mới thỏa mãn bỏ đi.
Sở Chiêu chờ bọn chúng rời xa rồi chậm rãi hạ tay đang che mặt xuống, ngẩng đầu, nét mặt bình thản.
Trên đường về, một nam sinh cao gầy chặn cậu lại, kéo thẳng vào tiệm cắt tóc.
Tóc Sở Chiêu bị cắt ngắn hẳn nhưng đường kéo gọn gàng, khuôn mặt đẹp đẽ của cậu hoàn toàn lộ ra.
Khi ấy, Trạch Dực bỗng hiểu ra vì sao Phương Lẫm luôn nhằm vào Sở Chiêu.
Sở Chiêu khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn Trạch Dực. Nhưng khi Trạch Dực cất tiếng gọi tên mình, cậu lại khựng lại.
Sở Chiêu ngẩng lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu ta, muốn nhìn rõ ràng người đã đứng bên cạnh mình suốt nửa năm trời, chứng kiến mình bị bạo lực bắt nạt rốt cuộc là người thế nào.
Cậu không trách, vì chuyện này vốn chẳng liên quan đến cậu ta. Đã đứng ở đây, nghĩa là cậu ta đã có lựa chọn của riêng mình — giúp hay không giúp, đều do cậu ta quyết định.
Bị ánh mắt không chút né tránh ấy nhìn thẳng, Trạch Dực bỗng cảm thấy đôi chút căng thẳng.
Cuối cùng, Sở Chiêu chẳng nói gì, chỉ siết chặt quai cặp, xoay người bỏ đi.
Hôm sau, bàn học của cậu đã được thay mới.
Về sau, Phương Lẫm cũng không còn tìm đến gây sự, những trò ác ý kia cũng dần biến mất.
Chiều thứ sáu sau giờ tan học, Trạch Dực lại xuất hiện. Thấy vẻ mặt cậu ta bình thản, Sở Chiêu cũng không từ chối lời mời đi ăn.
...
Nghe người khác kể, Trạch Dực mới biết Phương Lẫm luôn nhằm vào một nam sinh.
Ban đầu, hắn không quan tâm bởi đây chẳng phải chuyện một hai ngày, và hắn cũng từng thẳng thừng từ chối không ít người.
Phương Lẫm vốn hay ghen ghét những nam sinh được người mình thích để mắt.
Nhưng lần này, hắn nghe đồn người mình để ý đã chủ động quan tâm đến Sở Chiêu, thậm chí còn có tin đồn rằng người ấy thích cậu.
Chỉ cần đối phương hoặc đỏ mặt ấp úng, hoặc mạnh dạn hỏi thẳng:
“Muốn thử quen nhau với tôi không?”
Sở Chiêu sẽ lập tức lắc đầu rồi bình thản bước qua, để lại người kia đứng sững tại chỗ.
Lên cấp ba, vóc dáng Sở Chiêu cao thêm, đường nét cũng trở nên thu hút hơn.
Có lần, cậu bị chặn ngay trong nhà vệ sinh nhưng lần này không chỉ là một người, mà là cả một nhóm.
Người đứng đầu nhóm ấy không thấp, môi đỏ, mắt hẹp dài, trên gương mặt còn vẽ đậm kẻ mắt, ánh lên vẻ dữ dằn. Dù vậy, Sở Chiêu vẫn nhìn ra được gã này thật ra không hề xấu.
“Đây là thằng nhãi mà mày bảo là Sở Chiêu à? Cũng thường thôi.” Hắn vừa đánh giá từ trên xuống dưới vừa cười khẩy.
Sở Chiêu không biết “Trạch Dực” là ai, nhưng nghe đám người bên cạnh gọi hắn là Phương Lẫm.
“Nhóc con, đừng tưởng mày im lặng là hay, hôm nay phải cho mày chút màu sắc mới được.”
Sở Chiêu bị đẩy vào tường, làn nước mùa xuân trong mắt hắn lại mang theo cái lạnh khiến người rùng mình.
Cậu lập tức ăn một cú đấm, trên áo in hằn dấu giày. Kể từ đó, bạo lực học đường trở thành chuyện thường ngày.
Giáo trình trong ngăn bàn bị ném xuống đất, đồ ăn vặt trong ngăn kéo bị đổ bỏ không thương tiếc.
Ngay cả thùng rác ở khu vệ sinh trực nhật của cậu cũng luôn nhiều gấp đôi chỗ khác.
Tên Phương Lẫm hình như có chút thế lực trong gia đình Trạch Dực nên mọi người đều mặc nhiên để hắn làm vậy.
Trong lòng cậu tự nhủ: [Chỉ cần chịu đựng đến khi tốt nghiệp là ổn.]
Thời gian sau đó, phần lớn ký ức cấp ba của cậu đều gói gọn trong những ngày tháng này.
Nhưng biến cố xảy ra vào cuối học kỳ hai lớp 11.
Hôm ấy tan học, Sở Chiêu bị bọn chúng chặn lại trong nhà vệ sinh. Phương Lẫm cầm theo một chiếc kéo.
Cậu cứ nghĩ hắn định rạch vào mặt mình. May mắn là hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không điên đến mức ấy.
Phương Lẫm đưa kéo lên, ngang nhiên cắt tóc Sở Chiêu thành mớ lộn xộn chẳng ra hình thù.
Thực ra Sở Chiêu không quá bận tâm, nhưng vẫn cố tỏ ra đau đớn, vì cậu biết có như vậy mới khiến Phương Lẫm buông tha.
Sở Chiêu chờ bọn chúng rời xa rồi chậm rãi hạ tay đang che mặt xuống, ngẩng đầu, nét mặt bình thản.
Trên đường về, một nam sinh cao gầy chặn cậu lại, kéo thẳng vào tiệm cắt tóc.
Tóc Sở Chiêu bị cắt ngắn hẳn nhưng đường kéo gọn gàng, khuôn mặt đẹp đẽ của cậu hoàn toàn lộ ra.
Khi ấy, Trạch Dực bỗng hiểu ra vì sao Phương Lẫm luôn nhằm vào Sở Chiêu.
Sở Chiêu khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn Trạch Dực. Nhưng khi Trạch Dực cất tiếng gọi tên mình, cậu lại khựng lại.
Sở Chiêu ngẩng lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu ta, muốn nhìn rõ ràng người đã đứng bên cạnh mình suốt nửa năm trời, chứng kiến mình bị bạo lực bắt nạt rốt cuộc là người thế nào.
Cậu không trách, vì chuyện này vốn chẳng liên quan đến cậu ta. Đã đứng ở đây, nghĩa là cậu ta đã có lựa chọn của riêng mình — giúp hay không giúp, đều do cậu ta quyết định.
Bị ánh mắt không chút né tránh ấy nhìn thẳng, Trạch Dực bỗng cảm thấy đôi chút căng thẳng.
Cuối cùng, Sở Chiêu chẳng nói gì, chỉ siết chặt quai cặp, xoay người bỏ đi.
Hôm sau, bàn học của cậu đã được thay mới.
Về sau, Phương Lẫm cũng không còn tìm đến gây sự, những trò ác ý kia cũng dần biến mất.
Chiều thứ sáu sau giờ tan học, Trạch Dực lại xuất hiện. Thấy vẻ mặt cậu ta bình thản, Sở Chiêu cũng không từ chối lời mời đi ăn.
...
Nghe người khác kể, Trạch Dực mới biết Phương Lẫm luôn nhằm vào một nam sinh.
Ban đầu, hắn không quan tâm bởi đây chẳng phải chuyện một hai ngày, và hắn cũng từng thẳng thừng từ chối không ít người.
Phương Lẫm vốn hay ghen ghét những nam sinh được người mình thích để mắt.
Nhưng lần này, hắn nghe đồn người mình để ý đã chủ động quan tâm đến Sở Chiêu, thậm chí còn có tin đồn rằng người ấy thích cậu.
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
