0 chữ
Chương 25
Chương 25
Trạch Dực hiểu, chuyện này hắn không thể không để tâm. Về sau, hắn nhìn thấy mái tóc bị cắt nham nhở của Sở Chiêu.
Hắn kéo cậu lại, khuôn mặt non nớt trắng trẻo của thiếu niên thoáng hiện chút bối rối, nhưng nhanh chóng trở về bình tĩnh.
Hắn không gạt tay Sở Chiêu ra, thậm chí còn ngoan ngoãn để Sở Chiêu đưa mình vào tiệm cắt tóc.
Tóc của thiếu niên đã ngắn đi nhiều, gương mặt nhỏ nhắn vì thế càng lộ rõ đường nét tinh xảo.
Hắn biết hành động này của mình trông hơi đường đột, nhưng vẫn cảm nhận được cậu không hề bài xích.
Thế nhưng, khi hắn nói ra tên mình, cậu lại im lặng... Một chút căng thẳng bỗng dâng lên.
Tại sao hắn không nhận ra sớm chuyện này, tại sao lại để mọi việc diễn ra đến mức này?
Nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn một chút rồi xoay người bỏ đi.
Trong suốt quãng thời gian ấy, cậu chưa từng hỏi hắn một câu nào về nguyên nhân hay trách nhiệm, cũng không yêu cầu hắn ngăn chặn hành vi của Phương Lẫm.
Trạch Dực bắt đầu thấy tò mò.
Từ miệng người khác, hắn biết được chuyện Phương Lẫm đã làm, cũng biết nam sinh kia tên là Sở Chiêu.
Trạch Dực trực tiếp báo cáo với nhà trường, buộc Phương Lẫm phải thôi học.
Gia đình Phương Lẫm dù có thế lực, nhưng cũng không thể cứu vãn, đành chuyển hắn sang trường khác.
Trạch Dực muốn mời Sở Chiêu ăn cơm. Ánh mắt hắn thật sự nghiêm túc và nhiệt thành, sợ rằng nếu bị từ chối sẽ khó mà giấu nổi thất vọng.
Cuối cùng, Sở Chiêu đồng ý.
Từ đó, hắn chủ động đến tìm cậu tan học. Hắn muốn cùng cậu về nhà, nói chuyện về những cuốn sách cậu thích, và những bộ phim mới ra.
Thành tích học tập của hắn rất tốt, hắn dạy Sở Chiêu làm bài, hẹn cậu đến thư viện.
Nhà hắn làm cơm hộp rất tinh tế, Sở Chiêu thích ăn nên mỗi ngày hắn đều mang cho cậu.
Cứ thế, hắn và Sở Chiêu trở thành bạn tốt.
...
“Tôi thích cậu.” Trạch Dực nhìn Sở Chiêu nói.
“Ở bên tôi đi, Sở Chiêu.”
Sở Chiêu cúi đầu nhìn que kem băng trong tay mà Trạch Dực mua cho mình, chớp mắt:
“Chúng ta chẳng phải luôn ở bên nhau sao?”
“Không phải kiểu ở bên nhau đó,” Trạch Dực nghiêm túc nói.
“Là kiểu yêu đương.”
“Chúng ta sẽ hẹn hò rồi tương lai sẽ kết hôn.”
Sở Chiêu im lặng một lát rồi đáp: “Chúng ta vẫn sẽ ăn cơm, xem phim, học cùng nhau.”
“Ừ.” Trạch Dực khẽ cười.
“Vậy nên cậu đồng ý ở bên tôi nhé?”
“Được.” Sở Chiêu khẽ gật đầu.
Yêu đương không có gì xấu, cậu cũng chưa từng thử. Trạch Dực nhìn cậu, hồi lâu không nói gì.
Một lúc sau, hắn chỉ vào que kem trong tay cậu: “Nó sắp tan rồi.”
Sở Chiêu cúi đầu.
Trạch Dực nắm tay cậu kéo lại gần, liếʍ giọt nước tan chảy trên ngón tay cậu. Rồi hắn hôn lên cậu, mang theo vị ngọt lạnh của kem.
Khoảnh khắc môi chạm nhau, ánh mắt Trạch Dực chứa đầy khao khát và yêu thương.
Đó là điều mà Sở Chiêu không hiểu.
Nhưng khi đối diện ánh mắt sâu thẳm ấy, nhiều năm sau, cậu mới thực sự hiểu được ý nghĩa trong lời của Trạch Dực.
"Chiêu Chiêu, sau này cậu sẽ gặp được điều tốt đẹp hơn. Biết đâu một ngày nào đó, cậu sẽ gặp người mà cậu thật sự thích."
Sở Chiêu đỏ hoe mắt.
...
Trong bữa tiệc gia đình, Trạch Dực lần đầu gặp người anh họ du học mới về, chỉ hơn mình một tuổi nhưng xuất sắc vượt trội.
Hắn dựa vào ghế mây trong vườn hoa, chăm chú nhìn tấm ảnh trên điện thoại, khẽ gọi:
"Sở Chiêu."
Trạch Dực liếc thấy bức ảnh ấy. Trong ảnh là một thiếu niên mặc đồng phục, ngũ quan rõ ràng, sáng sủa.
Trạch Dực vốn không có thói quen tò mò đời tư người khác. Nhưng khoảnh khắc đó, hắn bất giác sinh ra sự hiếu kỳ mãnh liệt.
Hắn cầm điện thoại của anh họ, lật xem thêm những tấm hình khác của thiếu niên ấy.
Anh họ độc thân, nghĩa là bây giờ anh không ở bên thiếu niên này. Trạch Dực liền lưu những bức ảnh ấy vào điện thoại mình, rồi xóa lịch sử trò chuyện.
Hắn đặt điện thoại xuống, trong lòng đã có tính toán.
...
Sau đó hắn tìm hiểu, biết thiếu niên kia gia nhập một công ty giải trí nhỏ, năm nay sẽ tham gia chương trình tuyển chọn của “Idol Maker”
Khóe môi khẽ nhếch, hắn đóng vali, lên đường ra sân bay.
Chiếc máy bay xé toạc bầu trời xanh, men theo đường bay, lao về phương xa.
Hắn kéo cậu lại, khuôn mặt non nớt trắng trẻo của thiếu niên thoáng hiện chút bối rối, nhưng nhanh chóng trở về bình tĩnh.
Hắn không gạt tay Sở Chiêu ra, thậm chí còn ngoan ngoãn để Sở Chiêu đưa mình vào tiệm cắt tóc.
Tóc của thiếu niên đã ngắn đi nhiều, gương mặt nhỏ nhắn vì thế càng lộ rõ đường nét tinh xảo.
Hắn biết hành động này của mình trông hơi đường đột, nhưng vẫn cảm nhận được cậu không hề bài xích.
Thế nhưng, khi hắn nói ra tên mình, cậu lại im lặng... Một chút căng thẳng bỗng dâng lên.
Tại sao hắn không nhận ra sớm chuyện này, tại sao lại để mọi việc diễn ra đến mức này?
Nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn một chút rồi xoay người bỏ đi.
Trạch Dực bắt đầu thấy tò mò.
Từ miệng người khác, hắn biết được chuyện Phương Lẫm đã làm, cũng biết nam sinh kia tên là Sở Chiêu.
Trạch Dực trực tiếp báo cáo với nhà trường, buộc Phương Lẫm phải thôi học.
Gia đình Phương Lẫm dù có thế lực, nhưng cũng không thể cứu vãn, đành chuyển hắn sang trường khác.
Trạch Dực muốn mời Sở Chiêu ăn cơm. Ánh mắt hắn thật sự nghiêm túc và nhiệt thành, sợ rằng nếu bị từ chối sẽ khó mà giấu nổi thất vọng.
Cuối cùng, Sở Chiêu đồng ý.
Từ đó, hắn chủ động đến tìm cậu tan học. Hắn muốn cùng cậu về nhà, nói chuyện về những cuốn sách cậu thích, và những bộ phim mới ra.
Nhà hắn làm cơm hộp rất tinh tế, Sở Chiêu thích ăn nên mỗi ngày hắn đều mang cho cậu.
Cứ thế, hắn và Sở Chiêu trở thành bạn tốt.
...
“Tôi thích cậu.” Trạch Dực nhìn Sở Chiêu nói.
“Ở bên tôi đi, Sở Chiêu.”
Sở Chiêu cúi đầu nhìn que kem băng trong tay mà Trạch Dực mua cho mình, chớp mắt:
“Chúng ta chẳng phải luôn ở bên nhau sao?”
“Không phải kiểu ở bên nhau đó,” Trạch Dực nghiêm túc nói.
“Là kiểu yêu đương.”
“Chúng ta sẽ hẹn hò rồi tương lai sẽ kết hôn.”
Sở Chiêu im lặng một lát rồi đáp: “Chúng ta vẫn sẽ ăn cơm, xem phim, học cùng nhau.”
“Ừ.” Trạch Dực khẽ cười.
“Vậy nên cậu đồng ý ở bên tôi nhé?”
“Được.” Sở Chiêu khẽ gật đầu.
Yêu đương không có gì xấu, cậu cũng chưa từng thử. Trạch Dực nhìn cậu, hồi lâu không nói gì.
Sở Chiêu cúi đầu.
Trạch Dực nắm tay cậu kéo lại gần, liếʍ giọt nước tan chảy trên ngón tay cậu. Rồi hắn hôn lên cậu, mang theo vị ngọt lạnh của kem.
Khoảnh khắc môi chạm nhau, ánh mắt Trạch Dực chứa đầy khao khát và yêu thương.
Đó là điều mà Sở Chiêu không hiểu.
Nhưng khi đối diện ánh mắt sâu thẳm ấy, nhiều năm sau, cậu mới thực sự hiểu được ý nghĩa trong lời của Trạch Dực.
"Chiêu Chiêu, sau này cậu sẽ gặp được điều tốt đẹp hơn. Biết đâu một ngày nào đó, cậu sẽ gặp người mà cậu thật sự thích."
Sở Chiêu đỏ hoe mắt.
...
Trong bữa tiệc gia đình, Trạch Dực lần đầu gặp người anh họ du học mới về, chỉ hơn mình một tuổi nhưng xuất sắc vượt trội.
Hắn dựa vào ghế mây trong vườn hoa, chăm chú nhìn tấm ảnh trên điện thoại, khẽ gọi:
"Sở Chiêu."
Trạch Dực liếc thấy bức ảnh ấy. Trong ảnh là một thiếu niên mặc đồng phục, ngũ quan rõ ràng, sáng sủa.
Trạch Dực vốn không có thói quen tò mò đời tư người khác. Nhưng khoảnh khắc đó, hắn bất giác sinh ra sự hiếu kỳ mãnh liệt.
Hắn cầm điện thoại của anh họ, lật xem thêm những tấm hình khác của thiếu niên ấy.
Anh họ độc thân, nghĩa là bây giờ anh không ở bên thiếu niên này. Trạch Dực liền lưu những bức ảnh ấy vào điện thoại mình, rồi xóa lịch sử trò chuyện.
Hắn đặt điện thoại xuống, trong lòng đã có tính toán.
...
Sau đó hắn tìm hiểu, biết thiếu niên kia gia nhập một công ty giải trí nhỏ, năm nay sẽ tham gia chương trình tuyển chọn của “Idol Maker”
Khóe môi khẽ nhếch, hắn đóng vali, lên đường ra sân bay.
Chiếc máy bay xé toạc bầu trời xanh, men theo đường bay, lao về phương xa.
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
