0 chữ
Chương 22
Chương 22
Tắm xong, cậu khoan khoái nằm dài trên giường, lười biếng ngắm nhìn mặt biển xanh biếc bên ngoài cửa sổ. Sóng vỗ nhịp nhàng, từng đợt hoa sóng trắng xóa nối tiếp nhau trôi dạt.
Mi mắt Sở Chiêu dần trở nên nặng trĩu. Tiếng thẻ từ mở cửa vang lên, Quý Ngôn trở về. Sở Chiêu mơ màng ngẩng đầu, khẽ giơ tay chào:
“Cậu về rồi.”
Quý Ngôn khẽ gật, đi vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh.
Ra ngoài, cậu ta liền thấy Sở Chiêu nằm co ro trên giường, bộ dạng buồn ngủ sắp thϊếp đi.
Giường khách sạn là loại giường đôi rộng rãi.
Quý Ngôn trực tiếp mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ. Cậu ta bước đến, kéo chăn ra rồi chui thẳng vào. Sở Chiêu bị động tác của cậu ta làm cho tỉnh táo lại.
“Hôm nay...”
Quý Ngôn nằm nghiêng, nhìn cậu với ánh mắt lười nhác nhưng giọng điệu lại hơi nghiêm túc:
“Lúc Tạ Thời Nhiễm nói, cậu hiểu ý cậu ta là gì không?”
Sở Chiêu hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Cũng chẳng có gì...” Sở Chiêu lấp lửng đáp.
“Vậy tôi có thể nếm thử mùi vị của nước trong miệng cậu không?” Quý Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên cậu.
Sở Chiêu khựng lại, nhìn nét mặt nghiêm túc của cậu ta không giống như đang đùa. Cuối cùng cậu chậm rãi mở miệng, giọng hơi ngập ngừng:
“Là trước đây Tạ Thời Nhiễm dạy tôi cách làm biểu cảm nhảy vũ đạo... rồi tôi bắt chước thôi.”
Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là học thử thôi.”
Quý Ngôn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cậu ta cong môi cười nhạt, thầm nghĩ: [Tạ Thời Nhiễm đúng là rảnh rỗi bày trò rồi bỏ qua.]
“Ừ.” Quý Ngôn đáp gọn, không truy hỏi nữa, cầm cuốn sách bên cạnh lên đọc.
Thấy cậu ta không tiếp tục ép mình vào đề tài đó, Sở Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi biển xanh mênh mông trải dài, rồi chầm chậm khép mắt lại.
Sở Chiêu ngủ rồi, nhưng không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cậu mơ hồ cảm giác có người tiến lại gần. Đó là cảm giác như một con thú săn mồi khóa chặt con mồi, mang theo khí thế không cho phép khước từ.
Sở Chiêu bị ép ngẩng đầu lên, hơi thở bị chặn lại.
Cuối cùng, đầu lưỡi của đối phương mạnh mẽ quấn lấy, chặn kín đường thoát của cậu. Chất lỏng ấm nóng xộc vào khiến Sở Chiêu không kìm được nuốt xuống từng ngụm.
Người kia đột nhiên rời khỏi, để lại tiếng tim đập dồn dập trong tai cậu. Sở Chiêu không dám mở mắt, chỉ cúi đầu, hàng mi khẽ run như muốn che giấu điều gì.
Quý Ngôn nhìn cậu, thấy đôi mi không ngừng rung động, khóe môi cậu ta khẽ nhếch, nở một nụ cười chẳng thành tiếng.
Sở Chiêu cảm giác không khí như ngừng lại trong thoáng chốc.
Sở Chiêu bị Quý Ngôn bế vào phòng tắm rửa sạch, dọn dẹp xong lại bị ôm trở về giường. Trên ga giường vẫn còn vương dấu vết để lại từ trước. Cậu khẽ khàng khép hai chân, cuộn người thành một vòng tròn nhỏ như muốn tránh xa khỏi những dấu vết kia.
Quý Ngôn bưng một ly nước đưa cho cậu.
Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn, rồi lập tức cụp mắt xuống, không muốn nhận lấy bất cứ thứ gì từ cậu ta nên vẫn im lặng.
Thấy vậy, Quý Ngôn uống hai ngụm, sau đó cúi xuống trực tiếp mớm nước cho cậu.
“Ừm...”
Có dòng nước theo khóe môi Sở Chiêu trượt xuống. Quý Ngôn lại uống thêm một ngụm định tiếp tục. Sở Chiêu vội vàng ngửa đầu tự mình uống cạn ly nước, không để cậu ta làm tiếp.
Quý Ngôn khẽ cười, xoa nhẹ tóc cậu.
Sở Chiêu ôm ly, mắt hơi ửng đỏ, khẽ hỏi: “Tại sao cậu lại làm vậy?”
“Cậu cần bổ sung nước.” Quý Ngôn đáp nhẹ.
Sở Chiêu ngập ngừng: “Ý tôi là... tại sao cậu lại đối xử như vậy... với tôi.”
Quý Ngôn cúi xuống, đối diện với ánh mắt cậu: “Tại sao ư?”
“Bởi vì... mỗi lần nhìn cậu, tôi không thể không muốn tới gần, tay cũng không thể không chạm vào cậu.” Giọng cậu ta trầm thấp vang bên tai cậu.
“Tôi không muốn cậu chỉ biết cười, chỉ biết diễn, chỉ biết để người khác yêu thích. Tôi muốn cậu...”
“Tôi muốn cậu chỉ thích tôi thôi, Sở Chiêu.”
Câu cuối cùng của Quý Ngôn khiến trái tim Sở Chiêu như bị siết chặt, hỗn loạn đến khó hiểu.
Sở Chiêu thực ra đã mơ hồ đoán được đáp án.
Hôm nay Quý Ngôn thể hiện khác lạ, nhưng cũng đầy quen thuộc khiến cậu bất giác nhớ đến một người đã từng xuất hiện trong ký ức.
Sở Chiêu cúi đầu, vốn không giỏi đối diện và xử lý những chuyện liên quan đến tình cảm.
Quý Ngôn thấy vậy, bất đắc dĩ bật cười, rồi lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu: “Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ.”
Mi mắt Sở Chiêu dần trở nên nặng trĩu. Tiếng thẻ từ mở cửa vang lên, Quý Ngôn trở về. Sở Chiêu mơ màng ngẩng đầu, khẽ giơ tay chào:
“Cậu về rồi.”
Quý Ngôn khẽ gật, đi vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh.
Ra ngoài, cậu ta liền thấy Sở Chiêu nằm co ro trên giường, bộ dạng buồn ngủ sắp thϊếp đi.
Giường khách sạn là loại giường đôi rộng rãi.
Quý Ngôn trực tiếp mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ. Cậu ta bước đến, kéo chăn ra rồi chui thẳng vào. Sở Chiêu bị động tác của cậu ta làm cho tỉnh táo lại.
“Hôm nay...”
Quý Ngôn nằm nghiêng, nhìn cậu với ánh mắt lười nhác nhưng giọng điệu lại hơi nghiêm túc:
Sở Chiêu hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Cũng chẳng có gì...” Sở Chiêu lấp lửng đáp.
“Vậy tôi có thể nếm thử mùi vị của nước trong miệng cậu không?” Quý Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên cậu.
Sở Chiêu khựng lại, nhìn nét mặt nghiêm túc của cậu ta không giống như đang đùa. Cuối cùng cậu chậm rãi mở miệng, giọng hơi ngập ngừng:
“Là trước đây Tạ Thời Nhiễm dạy tôi cách làm biểu cảm nhảy vũ đạo... rồi tôi bắt chước thôi.”
Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là học thử thôi.”
Quý Ngôn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cậu ta cong môi cười nhạt, thầm nghĩ: [Tạ Thời Nhiễm đúng là rảnh rỗi bày trò rồi bỏ qua.]
“Ừ.” Quý Ngôn đáp gọn, không truy hỏi nữa, cầm cuốn sách bên cạnh lên đọc.
Thấy cậu ta không tiếp tục ép mình vào đề tài đó, Sở Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi biển xanh mênh mông trải dài, rồi chầm chậm khép mắt lại.
Cậu mơ hồ cảm giác có người tiến lại gần. Đó là cảm giác như một con thú săn mồi khóa chặt con mồi, mang theo khí thế không cho phép khước từ.
Sở Chiêu bị ép ngẩng đầu lên, hơi thở bị chặn lại.
Cuối cùng, đầu lưỡi của đối phương mạnh mẽ quấn lấy, chặn kín đường thoát của cậu. Chất lỏng ấm nóng xộc vào khiến Sở Chiêu không kìm được nuốt xuống từng ngụm.
Người kia đột nhiên rời khỏi, để lại tiếng tim đập dồn dập trong tai cậu. Sở Chiêu không dám mở mắt, chỉ cúi đầu, hàng mi khẽ run như muốn che giấu điều gì.
Quý Ngôn nhìn cậu, thấy đôi mi không ngừng rung động, khóe môi cậu ta khẽ nhếch, nở một nụ cười chẳng thành tiếng.
Sở Chiêu cảm giác không khí như ngừng lại trong thoáng chốc.
Sở Chiêu bị Quý Ngôn bế vào phòng tắm rửa sạch, dọn dẹp xong lại bị ôm trở về giường. Trên ga giường vẫn còn vương dấu vết để lại từ trước. Cậu khẽ khàng khép hai chân, cuộn người thành một vòng tròn nhỏ như muốn tránh xa khỏi những dấu vết kia.
Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn, rồi lập tức cụp mắt xuống, không muốn nhận lấy bất cứ thứ gì từ cậu ta nên vẫn im lặng.
Thấy vậy, Quý Ngôn uống hai ngụm, sau đó cúi xuống trực tiếp mớm nước cho cậu.
“Ừm...”
Có dòng nước theo khóe môi Sở Chiêu trượt xuống. Quý Ngôn lại uống thêm một ngụm định tiếp tục. Sở Chiêu vội vàng ngửa đầu tự mình uống cạn ly nước, không để cậu ta làm tiếp.
Quý Ngôn khẽ cười, xoa nhẹ tóc cậu.
Sở Chiêu ôm ly, mắt hơi ửng đỏ, khẽ hỏi: “Tại sao cậu lại làm vậy?”
“Cậu cần bổ sung nước.” Quý Ngôn đáp nhẹ.
Sở Chiêu ngập ngừng: “Ý tôi là... tại sao cậu lại đối xử như vậy... với tôi.”
Quý Ngôn cúi xuống, đối diện với ánh mắt cậu: “Tại sao ư?”
“Bởi vì... mỗi lần nhìn cậu, tôi không thể không muốn tới gần, tay cũng không thể không chạm vào cậu.” Giọng cậu ta trầm thấp vang bên tai cậu.
“Tôi không muốn cậu chỉ biết cười, chỉ biết diễn, chỉ biết để người khác yêu thích. Tôi muốn cậu...”
“Tôi muốn cậu chỉ thích tôi thôi, Sở Chiêu.”
Câu cuối cùng của Quý Ngôn khiến trái tim Sở Chiêu như bị siết chặt, hỗn loạn đến khó hiểu.
Sở Chiêu thực ra đã mơ hồ đoán được đáp án.
Hôm nay Quý Ngôn thể hiện khác lạ, nhưng cũng đầy quen thuộc khiến cậu bất giác nhớ đến một người đã từng xuất hiện trong ký ức.
Sở Chiêu cúi đầu, vốn không giỏi đối diện và xử lý những chuyện liên quan đến tình cảm.
Quý Ngôn thấy vậy, bất đắc dĩ bật cười, rồi lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu: “Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ.”
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
