0 chữ
Chương 20
Chương 20
Bàn chân của Sở Chiêu đẹp đến mức khiến người khác phải ngắm nhìn. Mu bàn chân trắng mịn, các ngón chân thon dài, làn da mềm mại và cả đôi chân dài toát lên vẻ tao nhã.
Quý Ngôn đặt chân cậu lên đùi mình, hai tay giữ lấy một bàn chân rồi bắt đầu xoa bóp.
Ngón tay cậu ta lần theo hình dáng bàn chân, vừa ấn vừa vuốt, cảm giác mềm mại xen chút tê dại khiến Sở Chiêu khẽ rên lên:
“Ưʍ...”
Cậu không nhịn được phát ra tiếng, lập tức hơi xấu hổ. Quý Ngôn chỉ khẽ cúi đầu cười, tiếp tục cúi xuống xoa bàn chân còn lại.
Trong khoảnh khắc này, cậu ta thoáng tưởng tượng cảnh mình cúi người hôn lên đôi chân ấy - một ý nghĩ vừa gợi cảm vừa khiến tim cậu ta đập nhanh.
“Xong rồi.” Quý Ngôn ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú sạch sẽ không vương chút bụi trần.
“Đổi lại đi.” Sở Chiêu chống người ngồi dậy.
“Để tôi bôi cho cậu.”
Quý Ngôn làm theo.
Sở Chiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không biết massage đâu.”
“Không sao.” Quý Ngôn cong môi.
“Massage là tuyệt chiêu riêng của tôi.”
“Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ dùng tinh dầu đặc biệt của tôi giúp cậu.” Cậu ta nói nghiêm túc.
Sở Chiêu mỉm cười, nụ cười lan ra tận khóe mắt: “Cảm ơn cậu.”
[Quý Ngôn đúng là một người tốt!]
Sở Chiêu vừa bôi kem chống nắng cho cậu ta, vừa âm thầm nghĩ như vậy.
Sở Chiêu ôm phao vịt vàng, ngồi lơ lửng bên thành bể bơi, đôi chân thả tự do trong làn nước vô thức đạp nhẹ tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Từ xa, Quý Ngôn bơi lại gần, mỉm cười hỏi: “Muốn thử không? Tôi kéo cậu.”
Sở Chiêu hơi có chút muốn thử, nhưng vẫn buột miệng: “Thôi... bỏ đi.”
“Không biết bơi cũng không sao, coi như nghịch nước thôi.” Quý Ngôn nhìn cậu đầy ý cười.
Sở Chiêu bị ánh mắt ấy làm mềm lòng.
Quý Ngôn nhẹ nhàng lấy phao ra khỏi người cậu, bảo Sở Chiêu thu chân lại rồi cậu đưa tay ra trước, cậu ta thì lặn xuống dưới, đỡ lấy cậu từ bên dưới.
Sở Chiêu chưa từng có trải nghiệm này, cảm giác bản thân thật sự nổi lên, thật sự... được nâng bổng.
Quý Ngôn đưa cậu vào khu nước sâu hơn. Bàn chân Sở Chiêu chạm không tới đáy, cậu theo bản năng ôm chặt lấy Quý Ngôn.
Quý Ngôn đỡ cậu, chậm rãi đưa cậu trồi lên khỏi mặt nước. Nhưng khi Quý Ngôn buông tay để cậu tự nổi, bất ngờ lại xảy ra...
Bàn chân không chạm được đáy khiến Sở Chiêu thoáng hoảng, nỗi sợ hãi với biển sâu bất chợt ập lên, làm cậu giật mình uống một ngụm nước.
Quý Ngôn lập tức giữ chặt, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không... không sao.”
Sở Chiêu ho khẽ, nhưng vẫn bám chặt vào Quý Ngôn không buông. Cậu gần như cả người dán vào cậu ta.
Quý Ngôn bế cậu, hai chân vòng lấy eo cậu ta, bản thân thì đỡ lấy hông cậu. Sở Chiêu lại vòng tay ôm lấy chiếc phao vịt vàng của mình.
“Về thôi.” Cậu ôm Quý Ngôn, khẽ nói.
Ban đầu, Quý Ngôn thấy Sở Chiêu uống phải một ngụm nước thì nghĩ chắc là do cậu ta bất cẩn, nhưng khi nhìn cậu ngoan ngoãn thu mình trong vòng tay mình, cậu ta lại không khỏi nảy ra vài suy nghĩ khác.
“Gọi tôi là anh Quý Ngôn rồi chúng ta về.”
Sở Chiêu áp sát vào ngực cậu ta, nghe rõ l*иg ngực rắn chắc ấy khẽ rung. Cậu ngẩng lên định nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt đã chạm phải cằm cậu ta.
Sở Chiêu ngập ngừng một lúc rồi vẫn khẽ gọi: “Anh Quý Ngôn, chúng ta về thôi.”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, mang theo chút mơ hồ, nghe vào tai lại giống như tiếng mèo con đang nũng nịu.
Quý Ngôn vốn nghĩ Sở Chiêu sẽ không chịu gọi, còn định chờ thêm một lát. Ai ngờ cậu lại ngoan ngoãn như vậy.
“Được.”
Giọng cậu ta hơi trầm xuống, có chút rung động. Cậu ta liền đưa Sở Chiêu trở lại bờ.
Sở Chiêu thấy Tạ Thời Nhiễm cầm sẵn hai trái dừa, không biết đứng đó nhìn bao lâu rồi.
Tạ Thời Nhiễm đưa một trái cho Sở Chiêu: “Sở Chiêu, ở dưới nước lâu vậy, chắc khát rồi nhỉ?”
“Cảm ơn.” Sở Chiêu nhận lấy, cúi đầu ngậm ống hút, chậm rãi uống một ngụm.
“Quý Ngôn, cho cậu này.” Tạ Thời Nhiễm đưa trái dừa còn lại cho Quý Ngôn.
Khi thấy Quý Ngôn uống một ngụm, Tạ Thời Nhiễm mỉm cười nói: “Sở Chiêu, dừa ở đây ngon không? Nghe nói đây là đặc sản của vùng này, tôi mới mua riêng cho cậu đấy.”
“Hương vị rất ngon.” Sở Chiêu đáp.
Cậu như chợt nhận ra: [Có lẽ Tạ Thời Nhiễm cũng đã uống qua trái dừa này trước khi đưa cho mình, mà vừa nãy cậu ta cũng đã cho Quý Ngôn uống.]
“Cái này...”
Quý Ngôn đặt chân cậu lên đùi mình, hai tay giữ lấy một bàn chân rồi bắt đầu xoa bóp.
Ngón tay cậu ta lần theo hình dáng bàn chân, vừa ấn vừa vuốt, cảm giác mềm mại xen chút tê dại khiến Sở Chiêu khẽ rên lên:
“Ưʍ...”
Cậu không nhịn được phát ra tiếng, lập tức hơi xấu hổ. Quý Ngôn chỉ khẽ cúi đầu cười, tiếp tục cúi xuống xoa bàn chân còn lại.
Trong khoảnh khắc này, cậu ta thoáng tưởng tượng cảnh mình cúi người hôn lên đôi chân ấy - một ý nghĩ vừa gợi cảm vừa khiến tim cậu ta đập nhanh.
“Xong rồi.” Quý Ngôn ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú sạch sẽ không vương chút bụi trần.
“Đổi lại đi.” Sở Chiêu chống người ngồi dậy.
Quý Ngôn làm theo.
Sở Chiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không biết massage đâu.”
“Không sao.” Quý Ngôn cong môi.
“Massage là tuyệt chiêu riêng của tôi.”
“Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ dùng tinh dầu đặc biệt của tôi giúp cậu.” Cậu ta nói nghiêm túc.
Sở Chiêu mỉm cười, nụ cười lan ra tận khóe mắt: “Cảm ơn cậu.”
[Quý Ngôn đúng là một người tốt!]
Sở Chiêu vừa bôi kem chống nắng cho cậu ta, vừa âm thầm nghĩ như vậy.
Sở Chiêu ôm phao vịt vàng, ngồi lơ lửng bên thành bể bơi, đôi chân thả tự do trong làn nước vô thức đạp nhẹ tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Từ xa, Quý Ngôn bơi lại gần, mỉm cười hỏi: “Muốn thử không? Tôi kéo cậu.”
Sở Chiêu hơi có chút muốn thử, nhưng vẫn buột miệng: “Thôi... bỏ đi.”
“Không biết bơi cũng không sao, coi như nghịch nước thôi.” Quý Ngôn nhìn cậu đầy ý cười.
Quý Ngôn nhẹ nhàng lấy phao ra khỏi người cậu, bảo Sở Chiêu thu chân lại rồi cậu đưa tay ra trước, cậu ta thì lặn xuống dưới, đỡ lấy cậu từ bên dưới.
Sở Chiêu chưa từng có trải nghiệm này, cảm giác bản thân thật sự nổi lên, thật sự... được nâng bổng.
Quý Ngôn đưa cậu vào khu nước sâu hơn. Bàn chân Sở Chiêu chạm không tới đáy, cậu theo bản năng ôm chặt lấy Quý Ngôn.
Quý Ngôn đỡ cậu, chậm rãi đưa cậu trồi lên khỏi mặt nước. Nhưng khi Quý Ngôn buông tay để cậu tự nổi, bất ngờ lại xảy ra...
Bàn chân không chạm được đáy khiến Sở Chiêu thoáng hoảng, nỗi sợ hãi với biển sâu bất chợt ập lên, làm cậu giật mình uống một ngụm nước.
Quý Ngôn lập tức giữ chặt, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không... không sao.”
Quý Ngôn bế cậu, hai chân vòng lấy eo cậu ta, bản thân thì đỡ lấy hông cậu. Sở Chiêu lại vòng tay ôm lấy chiếc phao vịt vàng của mình.
“Về thôi.” Cậu ôm Quý Ngôn, khẽ nói.
Ban đầu, Quý Ngôn thấy Sở Chiêu uống phải một ngụm nước thì nghĩ chắc là do cậu ta bất cẩn, nhưng khi nhìn cậu ngoan ngoãn thu mình trong vòng tay mình, cậu ta lại không khỏi nảy ra vài suy nghĩ khác.
“Gọi tôi là anh Quý Ngôn rồi chúng ta về.”
Sở Chiêu áp sát vào ngực cậu ta, nghe rõ l*иg ngực rắn chắc ấy khẽ rung. Cậu ngẩng lên định nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt đã chạm phải cằm cậu ta.
Sở Chiêu ngập ngừng một lúc rồi vẫn khẽ gọi: “Anh Quý Ngôn, chúng ta về thôi.”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, mang theo chút mơ hồ, nghe vào tai lại giống như tiếng mèo con đang nũng nịu.
Quý Ngôn vốn nghĩ Sở Chiêu sẽ không chịu gọi, còn định chờ thêm một lát. Ai ngờ cậu lại ngoan ngoãn như vậy.
“Được.”
Giọng cậu ta hơi trầm xuống, có chút rung động. Cậu ta liền đưa Sở Chiêu trở lại bờ.
Sở Chiêu thấy Tạ Thời Nhiễm cầm sẵn hai trái dừa, không biết đứng đó nhìn bao lâu rồi.
Tạ Thời Nhiễm đưa một trái cho Sở Chiêu: “Sở Chiêu, ở dưới nước lâu vậy, chắc khát rồi nhỉ?”
“Cảm ơn.” Sở Chiêu nhận lấy, cúi đầu ngậm ống hút, chậm rãi uống một ngụm.
“Quý Ngôn, cho cậu này.” Tạ Thời Nhiễm đưa trái dừa còn lại cho Quý Ngôn.
Khi thấy Quý Ngôn uống một ngụm, Tạ Thời Nhiễm mỉm cười nói: “Sở Chiêu, dừa ở đây ngon không? Nghe nói đây là đặc sản của vùng này, tôi mới mua riêng cho cậu đấy.”
“Hương vị rất ngon.” Sở Chiêu đáp.
Cậu như chợt nhận ra: [Có lẽ Tạ Thời Nhiễm cũng đã uống qua trái dừa này trước khi đưa cho mình, mà vừa nãy cậu ta cũng đã cho Quý Ngôn uống.]
“Cái này...”
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
