0 chữ
Chương 19
Chương 19
Khi chương trình chính thức phát sóng, Sở Chiêu và mọi người đã có mặt tại một khu nghỉ dưỡng ven biển nổi tiếng.
Mỗi khi kết thúc buổi công diễn, tổ chương trình đều chuẩn bị một khoảng thời gian nghỉ ngơi – vừa là phần thưởng, vừa là cơ hội để ghi lại những khoảnh khắc đời thường nhất của các thực tập sinh.
Sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ dưỡng này nhanh chóng nhận được sự yêu thích tuyệt đối của mọi người.
Khách sạn đông đúc và nhộn nhịp, phòng nghỉ của Sở Chiêu rộng rãi, bức tường đối diện giường ngủ là kính sát đất trong suốt, nơi có thể thu trọn vào tầm mắt biển xanh mênh mông, sóng vỗ nối tiếp nhau đến tận chân trời.
Cậu vẫn ở chung phòng với Quý Ngôn.
Buổi sáng, khi ánh nắng đầu ngày còn vương hơi ấm vàng óng, mọi người đã tụ tập bên bờ biển.
Sở Chiêu đội một chiếc mũ rơm đen, vành mũ hơi nghiêng che đi một phần khuôn mặt, khiến làn da trắng mịn của cậu nổi bật hơn dưới nắng.
Cậu mặc chiếc sơ mi lụa trắng, hàng cúc gần cổ bỏ trống vài nút, cổ áo buông lơi lộ ra một khoảng xương quai xanh thanh mảnh, làn da trắng như sứ ánh lên sắc mật ong nhạt dưới nắng.
Bên dưới là quần short trắng, ống quần cao hơn đầu gối mười lăm phân, đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn như thể phát sáng. Mỗi bước cậu bước qua đều kéo theo ánh nhìn của không ít người.
Đây là khoảng thời gian tự do, và nhiệm vụ của tổ chương trình là ghi lại dáng vẻ tự nhiên, thoải mái nhất của họ.
Sở Chiêu đứng một lúc, để gió biển phả vào mặt, cuối cùng cũng thấy Quý Ngôn ôm chiếc phao vịt vàng tiến lại gần.
Chiếc phao là loại dành cho trẻ em được chuẩn bị riêng cho cậu.
Quý Ngôn chỉ mặc một chiếc quần bơi hoa, nửa thân trên trần trụi. Cơ bụng tám múi dưới ánh nắng càng rõ nét, từng đường cơ rắn chắc như được tạc ra khiến người nhìn khó mà rời mắt. Sở Chiêu hơi cụp mi, nhưng vẫn lén liếc nhìn vài lần.
Nhận ra ánh mắt ấy, Quý Ngôn khẽ cười, tiến sát lại, nắm lấy tay cậu đặt lên cơ bụng mình, giọng trầm thấp mang theo chút trêu chọc:
“Muốn thử sờ không?”
Sở Chiêu hơi khựng lại nhưng cũng không từ chối. Cậu đặt tay lên, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn, gồ ghề, từng múi cơ như viên chocolate nguyên khối.
Mát lạnh, lại nóng bỏng... Sở Chiêu mím môi, rút tay về, thầm kết luận trong đầu:
[Cảm giác... không tệ chút nào.]
Chỉ là Sở Chiêu mới chạm vào một lúc, Quý Ngôn đã không cho cậu sờ tiếp. Khuôn mặt cậu ta ửng đỏ nhẹ, khẽ nói:
“Đi thôi.”
Quý Ngôn dẫn cậu tới một chỗ dưới tán dù lớn, đặt tấm thảm cát xuống rồi nói: “Lại đây để tôi giúp cậu bôi chút kem chống nắng.”
“Ồ.” Sở Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi mỏng đang mặc, nằm úp lên thảm cát.
Quý Ngôn lấy tuýp kem trong suốt, nghiêng người phủ lên lưng cậu. Động tác bôi kem của Quý Ngôn rất thuần thục, tựa như đang dùng thủ pháp massage, nhẹ nhàng lướt theo đường cong mềm mại của xương vai và tấm lưng thon.
Sở Chiêu cảm giác từng nơi cậu ta chạm qua đều như bỏng nhẹ, gần như quên mất đây chỉ là đang bôi kem chống nắng.
Ngón tay Quý Ngôn lướt dọc từ hõm vai xuống theo đường xương bướm, vừa ấn nhẹ vừa vuốt ve, ngón cái khẽ xoáy tròn nơi eo, từ từ tiến dần xuống phần lưng dưới.
Sở Chiêu khẽ run, khi chạm đến chỗ nhạy cảm thì hơi mất tự nhiên, nhúc nhích muốn tránh. Quý Ngôn không nói gì, chỉ vỗ nhẹ mông cậu:
“Lật người.”
Sở Chiêu ngoan ngoãn xoay lại, Quý Ngôn tiếp tục bôi kem chống nắng.
Cậu ta đẩy lớp kem mát lạnh lên phần bụng phẳng của cậu, từ từ miết lên trên. Bàn tay như cố tình lướt qua bờ ngực của Sở Chiêu, vừa vuốt ve vừa mơn trớn mang theo cảm giác tê dại khó nói thành lời.
Sở Chiêu cảm thấy hơi nhột, vừa muốn né tránh vừa lại không nỡ để Quý Ngôn dừng lại. Đến khi nhận ra bàn tay cậu ta đã vượt qua phần ngực, cậu mới khẽ hít vào.
Quý Ngôn khẽ cong môi cười, tiếp tục bôi kem xuống đôi chân thon dài.
Đùi của Sở Chiêu thon gọn, đường cong kéo dài đến mắt cá, làn da trắng sáng như phủ một lớp sương mỏng.
Chiếc quần bơi màu đen ôm sát làm nổi bật phần hông và bụng dưới, đường cong nơi đó như một gò nhỏ tinh tế, khơi gợi cảm giác muốn chạm vào.
Quý Ngôn muốn làm hơn nữa, nhưng không phải lúc này. Cậu ta cẩn thận bôi xong kem chống nắng cho đôi chân thon dài của Sở Chiêu, rồi mới bắt đầu bôi xuống bàn chân.
Mỗi khi kết thúc buổi công diễn, tổ chương trình đều chuẩn bị một khoảng thời gian nghỉ ngơi – vừa là phần thưởng, vừa là cơ hội để ghi lại những khoảnh khắc đời thường nhất của các thực tập sinh.
Sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ dưỡng này nhanh chóng nhận được sự yêu thích tuyệt đối của mọi người.
Khách sạn đông đúc và nhộn nhịp, phòng nghỉ của Sở Chiêu rộng rãi, bức tường đối diện giường ngủ là kính sát đất trong suốt, nơi có thể thu trọn vào tầm mắt biển xanh mênh mông, sóng vỗ nối tiếp nhau đến tận chân trời.
Cậu vẫn ở chung phòng với Quý Ngôn.
Buổi sáng, khi ánh nắng đầu ngày còn vương hơi ấm vàng óng, mọi người đã tụ tập bên bờ biển.
Cậu mặc chiếc sơ mi lụa trắng, hàng cúc gần cổ bỏ trống vài nút, cổ áo buông lơi lộ ra một khoảng xương quai xanh thanh mảnh, làn da trắng như sứ ánh lên sắc mật ong nhạt dưới nắng.
Bên dưới là quần short trắng, ống quần cao hơn đầu gối mười lăm phân, đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn như thể phát sáng. Mỗi bước cậu bước qua đều kéo theo ánh nhìn của không ít người.
Đây là khoảng thời gian tự do, và nhiệm vụ của tổ chương trình là ghi lại dáng vẻ tự nhiên, thoải mái nhất của họ.
Sở Chiêu đứng một lúc, để gió biển phả vào mặt, cuối cùng cũng thấy Quý Ngôn ôm chiếc phao vịt vàng tiến lại gần.
Chiếc phao là loại dành cho trẻ em được chuẩn bị riêng cho cậu.
Nhận ra ánh mắt ấy, Quý Ngôn khẽ cười, tiến sát lại, nắm lấy tay cậu đặt lên cơ bụng mình, giọng trầm thấp mang theo chút trêu chọc:
“Muốn thử sờ không?”
Sở Chiêu hơi khựng lại nhưng cũng không từ chối. Cậu đặt tay lên, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn, gồ ghề, từng múi cơ như viên chocolate nguyên khối.
Mát lạnh, lại nóng bỏng... Sở Chiêu mím môi, rút tay về, thầm kết luận trong đầu:
[Cảm giác... không tệ chút nào.]
Chỉ là Sở Chiêu mới chạm vào một lúc, Quý Ngôn đã không cho cậu sờ tiếp. Khuôn mặt cậu ta ửng đỏ nhẹ, khẽ nói:
Quý Ngôn dẫn cậu tới một chỗ dưới tán dù lớn, đặt tấm thảm cát xuống rồi nói: “Lại đây để tôi giúp cậu bôi chút kem chống nắng.”
“Ồ.” Sở Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi mỏng đang mặc, nằm úp lên thảm cát.
Quý Ngôn lấy tuýp kem trong suốt, nghiêng người phủ lên lưng cậu. Động tác bôi kem của Quý Ngôn rất thuần thục, tựa như đang dùng thủ pháp massage, nhẹ nhàng lướt theo đường cong mềm mại của xương vai và tấm lưng thon.
Sở Chiêu cảm giác từng nơi cậu ta chạm qua đều như bỏng nhẹ, gần như quên mất đây chỉ là đang bôi kem chống nắng.
Ngón tay Quý Ngôn lướt dọc từ hõm vai xuống theo đường xương bướm, vừa ấn nhẹ vừa vuốt ve, ngón cái khẽ xoáy tròn nơi eo, từ từ tiến dần xuống phần lưng dưới.
Sở Chiêu khẽ run, khi chạm đến chỗ nhạy cảm thì hơi mất tự nhiên, nhúc nhích muốn tránh. Quý Ngôn không nói gì, chỉ vỗ nhẹ mông cậu:
“Lật người.”
Sở Chiêu ngoan ngoãn xoay lại, Quý Ngôn tiếp tục bôi kem chống nắng.
Cậu ta đẩy lớp kem mát lạnh lên phần bụng phẳng của cậu, từ từ miết lên trên. Bàn tay như cố tình lướt qua bờ ngực của Sở Chiêu, vừa vuốt ve vừa mơn trớn mang theo cảm giác tê dại khó nói thành lời.
Sở Chiêu cảm thấy hơi nhột, vừa muốn né tránh vừa lại không nỡ để Quý Ngôn dừng lại. Đến khi nhận ra bàn tay cậu ta đã vượt qua phần ngực, cậu mới khẽ hít vào.
Quý Ngôn khẽ cong môi cười, tiếp tục bôi kem xuống đôi chân thon dài.
Đùi của Sở Chiêu thon gọn, đường cong kéo dài đến mắt cá, làn da trắng sáng như phủ một lớp sương mỏng.
Chiếc quần bơi màu đen ôm sát làm nổi bật phần hông và bụng dưới, đường cong nơi đó như một gò nhỏ tinh tế, khơi gợi cảm giác muốn chạm vào.
Quý Ngôn muốn làm hơn nữa, nhưng không phải lúc này. Cậu ta cẩn thận bôi xong kem chống nắng cho đôi chân thon dài của Sở Chiêu, rồi mới bắt đầu bôi xuống bàn chân.
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
