0 chữ
Chương 28
Chương 28
Tại tiệc mừng thọ long trọng.
Đại sảnh tổ chức tiệc được bày trí đậm chất phong cách Trung Hoa truyền thống, từng chiếc đèn l*иg đỏ rực kiểu cung đình được treo trên cao, khiến những ánh đèn ấm áp tỏa ra khắp nơi, tạo nên bầu không khí vừa rộn ràng vừa trang trọng.
Ngay ở cửa đại sảnh có dán một chữ “Thọ” màu đỏ vô cùng lớn, hai bên còn đặt những chậu tùng bách, tượng trưng cho sự trường thọ và phúc lành.
Khắp đại sảnh toàn là khách khứa đến chúc thọ, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ lưỡng, biểu đạt sự kính trọng sâu sắc đối với vị thọ tinh lão gia.
Hôm nay là dịp mừng thọ 80 của Cố lão gia – Cố Cảnh Vinh.
Cố gia là đại hào môn danh giá nhất đế đô. Tập đoàn Cố thị dưới trướng họ cũng là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, thực lực vững mạnh, tài sản đồ sộ. Một sự kiện lớn như mừng thọ 80 đương nhiên không thể làm sơ sài.
Dòng chính lẫn họ hàng thân thích của Cố gia đều tề tựu đông đủ. Ngoài ra còn có rất nhiều bạn bè, đối tác thương nghiệp đến tham dự. Khiến cho cả đại sảnh đông nghìn nghịt, người ra người vào không ngớt, thi thoảng còn thấy thấp thoáng bóng dáng của những nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh.
Lúc này, con trai trưởng của Cố lão gia – Cố Hà Xương – đang mặc một chiếc áo khoác dài bằng nhung đỏ sẫm được may theo kiểu cách tân. Mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng ra sau gáy, để lộ vầng trán đầy đặn, thần thái rạng rỡ, trông cứ như trẻ ra cả chục tuổi.
Đi bên cạnh Cố Hà Xương là vợ của ông ta, Tôn Mỹ Lan, bà ta cũng diện một bộ lễ phục cùng tông màu, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, thanh lịch. Mỗi người cầm một ly rượu vang trên tay, vừa đi quanh đại sảnh vừa niềm nở chào đón khách khứa.
Trên gương mặt hai người luôn nở nụ cười chuẩn mực, nhưng trong ánh mắt lại lấp ló sự đắc ý khó che giấu. Bởi lẽ hôm nay, bọn họ không chỉ chuẩn bị tiệc mừng thọ trọng đại của Cố lão gia, mà còn chuẩn bị công bố một tin mừng gây chấn động khác.
Cố Yến Trạch ngồi ở bàn chính bên cạnh khẽ liếc nhìn đôi vợ chồng kia một cái, môi hắn cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt, tự rót cho mình ly rượu vang.
Hôm nay, hắn mặc một bộ vest sọc xanh đen lịch thiệp toát ra phong thái lạnh lùng và cương nghị. Mái tóc đen được cắt gọn gàng, càng làm nổi bật vẻ điển trai với từng đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn. Đôi mắt sâu thẳm như đáy biển, ẩn chứa sự sắc bén khiến người ta không dám đến gần. Bàn tay thon dài với các đốt xương rõ ràng khẽ nâng ly thủy tinh lên, nhẹ nhàng đưa đến gần môi nhấp một ngụm rượu.
Rượu vừa vào miệng, vị lạnh liền tan dần, nhường chỗ cho hương thơm nồng nàn và vị ngọt dịu. Cảm giác ấy khiến hắn bất giác thưởng thức trong yên lặng.
Xem ra đại tiệc mừng thọ của ông hắn lần này, có người thật sự đã không tiếc tay đầu tư rất lớn đấy.
“Các vị cứ nói chuyện thoải mái, tôi với bà xã xin phép đi chào vài vị khách khác nhé.” Cố Hà Xương cười híp mắt, nói lời xin lỗi lịch sự xong, liền cùng Tôn Mỹ Lan trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, thong thả bước đến bàn chính.
Hai người không ngồi xuống, mà đứng ngay cạnh Cố Yến Trạch.
Cố Hà Xương vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: “Yến Trạch, sao lại ngồi một mình thế này? Mau đứng dậy chào hỏi các chú các bác đi chứ!”
Cố Yến Trạch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, vừa lúc hắn cũng ăn đủ rồi.
Thấy Cố Yến Trạch vẫn im lặng, Tôn Mỹ Lan nâng liền ly rượu vang trên tay lên, dịu dàng nói:
“Yến Trạch à, đừng giận bác cả con nữa. Ai làm chủ Cố gia đều vậy thôi, con còn trẻ, con đường sau này vẫn còn dài, đừng vì chuyện nhỏ ấy mà nản chí.”
Cố Yến Trạch vẫn không phản ứng lại, mặt mày không cảm xúc.
Hai người thấy vậy còn tưởng rằng hắn đã cam chịu số phận, cũng chẳng nói thêm gì, mà quay người rời đi.
Đến giờ lành, các vị khách đồng loạt ngồi vào vị trí.
Cánh cửa lớn của bữa tiệc mở ra, Cố lão gia trong bộ trang phục truyền thống màu đỏ thẫm, ngồi trên xe lăn, được Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan đẩy vào.
Dù tuổi cao sức yếu, không còn tự đi được, nhưng khí chất uy nghiêm trên người ông vẫn không giảm đi. Đôi mắt lạnh lẽo từng tung hoành chốn thương trường khiến người khác không dám xem thường.
Là người chèo lái tập đoàn Cố thị qua bao thăng trầm, có thể nói, ông chính là cây đại thụ vững chắc giữa mọi giông bão.
Vừa nhìn thấy ông, Cố Yến Trạch im lặng nãy giờ lập tức đứng dậy. Hắn chỉnh lại áo vest rồi nhanh chân bước đến, không nói một lời trực tiếp đón lấy xe lăn từ tay bác cả và bác gái.
Thấy ông bị Yến Trạch “giành mất”, sắc mặt Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan có chút sa sầm. Nhưng nghĩ đến chuyện sắp được nắm quyền quản lý Cố thị, họ cũng không thèm so đo thêm nữa.
“Ông nội, cháu đã mời ông Triệu đến rồi.” Yến Trạch vừa đẩy xe vừa nói, đưa ông đến ngồi cạnh bạn già.
Thấy người quen cũ, gương mặt nghiêm nghị của Cố lão gia lập tức dịu lại, thậm chí còn nở nụ cười hiếm thấy.
Hai ông cụ bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Cố Yến Trạch ngồi sang một bên, không chen vai tranh chỗ cũng không lên tiếng, như thể hoàn toàn không bận tâm đến chuyện quyền lực, sẵn sàng lui về hậu trường.
Lúc này, một cô gái trẻ ăn mặc nổi bật, đeo kính râm, dắt theo một bé gái chạy tới.
“Cậu ơi!” Bé gái lai Tây đáng yêu trông như búp bê sống động, nhanh chân lao vào lòng hắn.
“Ngoan.”
Cố Yến Trạch xoa đầu cháu, rồi liếc nhìn chị gái, môi khẽ nhếch lên trêu chọc: “Đeo kính râm làm gì? Còn tưởng là minh tinh nổi tiếng nào. Ở đây ai chẳng nổi hơn chị?”
“Em nói gì kỳ cục vậy? Chị là chị em đó nha! Với lại, chị là minh tinh thật mà, ban nãy có khối người xin chữ ký đấy chứ!” Cố Chỉ Tịch hất tóc, hậm hực phản bác.
Cố Yến Trạch chỉ nhếch môi cười, không buồn tranh luận.
Đại sảnh tổ chức tiệc được bày trí đậm chất phong cách Trung Hoa truyền thống, từng chiếc đèn l*иg đỏ rực kiểu cung đình được treo trên cao, khiến những ánh đèn ấm áp tỏa ra khắp nơi, tạo nên bầu không khí vừa rộn ràng vừa trang trọng.
Ngay ở cửa đại sảnh có dán một chữ “Thọ” màu đỏ vô cùng lớn, hai bên còn đặt những chậu tùng bách, tượng trưng cho sự trường thọ và phúc lành.
Khắp đại sảnh toàn là khách khứa đến chúc thọ, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ lưỡng, biểu đạt sự kính trọng sâu sắc đối với vị thọ tinh lão gia.
Hôm nay là dịp mừng thọ 80 của Cố lão gia – Cố Cảnh Vinh.
Cố gia là đại hào môn danh giá nhất đế đô. Tập đoàn Cố thị dưới trướng họ cũng là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, thực lực vững mạnh, tài sản đồ sộ. Một sự kiện lớn như mừng thọ 80 đương nhiên không thể làm sơ sài.
Lúc này, con trai trưởng của Cố lão gia – Cố Hà Xương – đang mặc một chiếc áo khoác dài bằng nhung đỏ sẫm được may theo kiểu cách tân. Mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng ra sau gáy, để lộ vầng trán đầy đặn, thần thái rạng rỡ, trông cứ như trẻ ra cả chục tuổi.
Đi bên cạnh Cố Hà Xương là vợ của ông ta, Tôn Mỹ Lan, bà ta cũng diện một bộ lễ phục cùng tông màu, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, thanh lịch. Mỗi người cầm một ly rượu vang trên tay, vừa đi quanh đại sảnh vừa niềm nở chào đón khách khứa.
Cố Yến Trạch ngồi ở bàn chính bên cạnh khẽ liếc nhìn đôi vợ chồng kia một cái, môi hắn cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt, tự rót cho mình ly rượu vang.
Hôm nay, hắn mặc một bộ vest sọc xanh đen lịch thiệp toát ra phong thái lạnh lùng và cương nghị. Mái tóc đen được cắt gọn gàng, càng làm nổi bật vẻ điển trai với từng đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn. Đôi mắt sâu thẳm như đáy biển, ẩn chứa sự sắc bén khiến người ta không dám đến gần. Bàn tay thon dài với các đốt xương rõ ràng khẽ nâng ly thủy tinh lên, nhẹ nhàng đưa đến gần môi nhấp một ngụm rượu.
Xem ra đại tiệc mừng thọ của ông hắn lần này, có người thật sự đã không tiếc tay đầu tư rất lớn đấy.
“Các vị cứ nói chuyện thoải mái, tôi với bà xã xin phép đi chào vài vị khách khác nhé.” Cố Hà Xương cười híp mắt, nói lời xin lỗi lịch sự xong, liền cùng Tôn Mỹ Lan trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, thong thả bước đến bàn chính.
Hai người không ngồi xuống, mà đứng ngay cạnh Cố Yến Trạch.
Cố Hà Xương vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: “Yến Trạch, sao lại ngồi một mình thế này? Mau đứng dậy chào hỏi các chú các bác đi chứ!”
Cố Yến Trạch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, vừa lúc hắn cũng ăn đủ rồi.
Thấy Cố Yến Trạch vẫn im lặng, Tôn Mỹ Lan nâng liền ly rượu vang trên tay lên, dịu dàng nói:
“Yến Trạch à, đừng giận bác cả con nữa. Ai làm chủ Cố gia đều vậy thôi, con còn trẻ, con đường sau này vẫn còn dài, đừng vì chuyện nhỏ ấy mà nản chí.”
Cố Yến Trạch vẫn không phản ứng lại, mặt mày không cảm xúc.
Hai người thấy vậy còn tưởng rằng hắn đã cam chịu số phận, cũng chẳng nói thêm gì, mà quay người rời đi.
Đến giờ lành, các vị khách đồng loạt ngồi vào vị trí.
Cánh cửa lớn của bữa tiệc mở ra, Cố lão gia trong bộ trang phục truyền thống màu đỏ thẫm, ngồi trên xe lăn, được Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan đẩy vào.
Dù tuổi cao sức yếu, không còn tự đi được, nhưng khí chất uy nghiêm trên người ông vẫn không giảm đi. Đôi mắt lạnh lẽo từng tung hoành chốn thương trường khiến người khác không dám xem thường.
Là người chèo lái tập đoàn Cố thị qua bao thăng trầm, có thể nói, ông chính là cây đại thụ vững chắc giữa mọi giông bão.
Vừa nhìn thấy ông, Cố Yến Trạch im lặng nãy giờ lập tức đứng dậy. Hắn chỉnh lại áo vest rồi nhanh chân bước đến, không nói một lời trực tiếp đón lấy xe lăn từ tay bác cả và bác gái.
Thấy ông bị Yến Trạch “giành mất”, sắc mặt Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan có chút sa sầm. Nhưng nghĩ đến chuyện sắp được nắm quyền quản lý Cố thị, họ cũng không thèm so đo thêm nữa.
“Ông nội, cháu đã mời ông Triệu đến rồi.” Yến Trạch vừa đẩy xe vừa nói, đưa ông đến ngồi cạnh bạn già.
Thấy người quen cũ, gương mặt nghiêm nghị của Cố lão gia lập tức dịu lại, thậm chí còn nở nụ cười hiếm thấy.
Hai ông cụ bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Cố Yến Trạch ngồi sang một bên, không chen vai tranh chỗ cũng không lên tiếng, như thể hoàn toàn không bận tâm đến chuyện quyền lực, sẵn sàng lui về hậu trường.
Lúc này, một cô gái trẻ ăn mặc nổi bật, đeo kính râm, dắt theo một bé gái chạy tới.
“Cậu ơi!” Bé gái lai Tây đáng yêu trông như búp bê sống động, nhanh chân lao vào lòng hắn.
“Ngoan.”
Cố Yến Trạch xoa đầu cháu, rồi liếc nhìn chị gái, môi khẽ nhếch lên trêu chọc: “Đeo kính râm làm gì? Còn tưởng là minh tinh nổi tiếng nào. Ở đây ai chẳng nổi hơn chị?”
“Em nói gì kỳ cục vậy? Chị là chị em đó nha! Với lại, chị là minh tinh thật mà, ban nãy có khối người xin chữ ký đấy chứ!” Cố Chỉ Tịch hất tóc, hậm hực phản bác.
Cố Yến Trạch chỉ nhếch môi cười, không buồn tranh luận.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
