TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, khách khứa liên tục nâng ly chúc thọ, thức ăn bày biện xa hoa, lễ vật nhiều đến hoa cả mắt.

Cố lão gia tuy thường ngày nghiêm khắc, ít cười, nhưng hôm nay được đông người chúc mừng như vậy cũng không khỏi lộ ra vài phần vui vẻ.

Thấy thời cơ đã đến, Cố Hà Xương ghé vào tai Cố lão gia thì thầm điều gì đó.

Các vị khách khứa đều là người từng trải, không ai là không hiểu, buổi tiệc hôm nay không chỉ đơn thuần là mừng thọ. Có người còn biết rõ Tập đoàn Cố thị sắp có người mới lên nắm quyền, và người đó chính là Cố Hà Xương.

Cố lão gia khẽ gật đầu, chuẩn bị đứng dậy tuyên bố.

Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa lớn lại mở ra một lần nữa.

Vài người đàn ông trong trang phục chỉnh tề bước vào, không nói không rằng, tiến thẳng đến trước mặt Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan, rút ra thẻ ID:

“Cố Hà Xương, Tôn Mỹ Lan – hai người bị nghi ngờ có liên quan đến hành vi lạm dụng chức vụ, tham ô tài sản, gian lận hợp đồng. Chúng tôi sẽ tiến hành bắt giữ ngay lập tức.”

Tiếng nói vừa dứt, còng tay sáng loáng đã nhanh chóng khóa chặt hai người lại, cảnh sát bước lên dẫn họ đi.

Một màn như thế xảy ra ngay trước mặt bao người khiến khách khứa trong đại sảnh không khỏi ồ lên kinh ngạc.

Ấy vậy mà, Cố lão gia, người đang mừng thọ tám mươi tuổi lại chẳng hề lộ ra chút hoảng sợ nào. Ông khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc bén rời sang phía Cố Yến Trạch, người nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh.

Bị áp giải đi không ai khác chính là Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan. Cả hai sắc mặt trắng bệch, run rẩy nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ lẫn bất lực.

Bọn họ muốn biết rốt cuộc là ai đã bán đứng mình, lại còn dám khiến cảnh sát xuất hiện tại yến hội, bắt họ đi ngay trước mặt bao người như vậy.

Và rồi họ thấy được… nụ cười đang nhếch lên trên môi lạnh lùng của Cố Yến Trạch.

Chính là hắn!

Người có gan làm ra chuyện này, ngoài Cố Yến Trạch ra, còn ai vào đây nữa?

Trong cơn tức giận cuồn cuộn, Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan không nhịn được nữa, rít gào gọi tên hắn giữa sảnh tiệc.

Cố Hà Xương gầm lên: “Cố Yến Trạch! Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông mày, cho dù có chuyện gì cũng nên chờ qua yến tiệc rồi hãy tính! Mày làm vậy chẳng khác nào giẫm đạp lên thể diện Cố thị!”

Tôn Mỹ Lan cũng hét lên: “Bọn tao đã nói rõ với mày bao lần rồi! Cái chết của cha mẹ mày, không liên quan đến bọn tao! Phía cảnh sát cũng đã kết luận từ lâu rồi! Vì sao mày cứ nhất quyết không buông tha cho bọn ta!”

Lời còn chưa dứt, đứa con trai của bọn họ, một người đàn ông đeo kính, toát ra khí chất tinh anh, đã bước lên túm chặt cổ áo Cố Yến Trạch, gằn từng chữ:

“Mày rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Cố Yến Trạch vung tay gạt người kia ra, chậm rãi chỉnh lại vạt áo vest, rồi nâng cằm, giọng điệu lạnh lùng nhưng kiêu ngạo nói:

“Vì sao tôi không thể làm vậy? Trước pháp luật, ai cũng bình đẳng. Phạm tội thì phải chịu trừng phạt, cho dù là người nhà cũng không ngoại lệ. Hơn nữa… tôi làm vậy là vì tương lai của tập đoàn Cố thị.”

Câu nói cuối cùng của hắn rõ ràng là đang cố ý nói cho Cố lão gia đang ngồi chính giữa đại sảnh nghe.

Cố lão gia không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đứa cháu trai vẫn luôn khiến ông tự hào này.

Cuối cùng, Cố Hà Xương và Tôn Mỹ Lan vẫn bị cảnh sát dẫn đi. Gia đình bọn họ, từ con cái đến dâu rể cũng vội vã rời khỏi yến tiệc. Một buổi tiệc mừng thọ long trọng phút chốc trở thành mớ hỗn độn.

Lúc này, Cố Yến Trạch quay sang Cố lão gia, chậm rãi mở miệng:

“Ông nội, xin lỗi vì đã khiến tiệc thọ của người rối loạn như vậy. Nhưng bác cả và bác gái đã làm sai thì phải trả giá. Giờ họ đã bị cảnh sát đưa đi, tập đoàn Cố thị cũng cần phải lựa chọn người cầm quyền mới. Vậy thì, hãy giao tập đoàn lại cho cháu đi. Cháu nhất định sẽ đưa Cố thị bước lên một tầm cao mới.”

Ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, dù vẫn vương chút không đành lòng, nhưng cuối cùng lại bị sự kiên định lấn át tất cả.

Vừa dứt lời, một vài người liền đứng dậy tán thành. Những người đó không ai khác chính là các cổ đông lớn trong tập đoàn.

Khách khứa càng thêm chấn động.

Thì ra, hôm nay không chỉ là tiệc mừng thọ, mà còn là… một ván cờ tranh đoạt quyền lực!

Một màn “bức vua thoái vị” không tiếng súng, nhưng từng bước đều được sắp đặt chặt chẽ không chút kẽ hở.

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Cố lão gia, người duy nhất còn chưa lên tiếng.

Bọn họ đều muốn biết, đối mặt với việc bị người cháu trai từng bước ép sát, Cố lão gia sẽ lựa chọn như thế nào.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.