0 chữ
Chương 22
Chương 22
Vừa thấy chiếc áo blouse trắng kia, Trì Tiểu Thụy liền cảm thấy thân thiết kỳ lạ.
Dù sao thì trước kia cậu từng... gϊếŧ không ít xác sống mặc áo blouse trắng rồi mà.
Nếu ông cụ này mà biến thành tang thi thì sao nhỉ? Một đấm là có thể đập bẹp luôn, hắc hắc!
Lúc này, bác sĩ Trung y đâu biết Trì Tiểu Thụy vừa tưởng tượng cảnh ông bị đập banh đầu, ông chỉ đẩy gọng kính lên sống mũi, nhận lấy giấy tờ rồi bắt đầu ghi chép thông tin của Trì Duyệt vào một cuốn sổ tay ố vàng.
Nét chữ của ông rất đẹp và thanh thoát.
Ghi chép xong, ông trả lại giấy tờ cho Trì Duyệt, sau đó mới nhấc mí mắt lên, ra hiệu cho Trì Duyệt đặt tay lên gối để bắt mạch.
Ngón tay chạm nhẹ lên mạch của Trì Duyệt, bác sĩ gật gù: “Cơ thể cậu không có vấn đề gì lớn, có thể nói là long tinh hổ mãnh. Mà sao lại đến khoa sản thế?”
Trì Duyệt hơi ngượng ngùng, dù đeo khẩu trang nhưng mặt anh vẫn hơi đỏ lên: “Bác sĩ, chỗ đó của tôi bị con tôi làm đau, thấy hơi rát.”
Bác sĩ nhìn Trì Duyệt một cái, rồi liếc sang nhóc con bên cạnh, còn cố ý nhìn kỹ bàn tay bụ bẫm của Tiểu Thụy vài lần, rồi gật đầu: “Vậy cậu lên giường, cởϊ qυầи ra để tôi xem.”
Trì Duyệt đứng dậy, bước đến giường bệnh đối diện bàn làm việc, ngồi xuống, kéo rèm lên rồi định cởϊ qυầи.
Đúng lúc đó, bác sĩ Trung y nhận được một cuộc điện thoại: “Gì cơ? Vậy tôi tới ngay!”
Ông nhanh chóng cúp máy, quay sang Trì Duyệt nói: “Chàng trai trẻ này, xin lỗi nhé, cậu đợi một lát, tôi ra ngoài chút rồi quay lại ngay!”
Nói xong, không đợi Trì Duyệt trả lời, bác sĩ đã chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Ở bệnh viện này, bác sĩ Trung y phần lớn đều là danh y nổi tiếng được mời về, tay nghề không cần phải bàn. Nên chuyện khám giữa chừng bị ngắt quãng như thế, bệnh nhân thường sẽ bỏ qua.
Trì Duyệt cũng không ngoại lệ, sau khi cởϊ qυầи liền giao cho Trì Tiểu Thụy giữ, rồi lặng lẽ nằm đợi trên giường.
Chiếc giường nằm song song với cửa sổ, bên cạnh có một tấm rèm che. Ngoài rèm là một chiếc ghế nhỏ để đồ.
“Bảo bối, ngồi chờ ba ba ở đó nhé, đừng có chạy lung tung!”
“Dạ!”
Trì Tiểu Thụy ôm quần của ba ba, định ngồi xuống ghế.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa phòng khám, khiến Trì Tiểu Thụy kinh hãi.
Có lẽ bác sĩ nghĩ rằng một tấm rèm đã đủ để che kín nên người ngoài không nhìn vào được, vì vậy lúc ra ngoài cũng chẳng buồn đóng cửa. Thế là ai đi ngang cũng có thể nhìn thấy bên trong.
Trì Tiểu Thụy liếc nhìn ba mình đang nằm sau tấm rèm, suy nghĩ một chút, liền ôm quần, nhấc đôi chân ngắn chạy thẳng ra khỏi phòng khám.Cậu vừa mới thực sự nhìn thấy “ba ba”!
Không phải là ba ba do mẹ đóng giả, mà chính là ba ba ở mạt thế của cậu, người đã bị tang thi ăn mất kia!
Nhưng tại sao trước ba ba này lại nói ba ba ở mạt thế đã chết rồi chứ?
Ba ba mạt thế rõ ràng vẫn còn sống mà!
Cậu muốn đi tìm ba ba mạt thế, sau đó đưa ba ba đến bệnh viện khám thử xem!
—
Cùng lúc đó, ông cụ cao gầy mặc áo blouse trắng, đã đi thang máy lên khu nội trú của bệnh viện.
Dọc đường đi, các bác sĩ và y tá khác đều rất cung kính với ông. Phải biết, ông cụ này không phải người thường, ông chính là danh y cấp quốc gia, Triệu Niên Chi.
Hiện tại ông đang là viện trưởng của bệnh viện Trung y này, và nhiều bác sĩ ở đây đều là học trò của ông.
Bác sĩ Triệu lúc này hoàn toàn không quan tâm đến sự cung kính của đám nhân viên, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, ông giữ nguyên phong thái của một danh y lão luyện, bước về phía trước. Cuối cùng, ông đi vào một phòng bệnh.
Dù sao thì trước kia cậu từng... gϊếŧ không ít xác sống mặc áo blouse trắng rồi mà.
Nếu ông cụ này mà biến thành tang thi thì sao nhỉ? Một đấm là có thể đập bẹp luôn, hắc hắc!
Lúc này, bác sĩ Trung y đâu biết Trì Tiểu Thụy vừa tưởng tượng cảnh ông bị đập banh đầu, ông chỉ đẩy gọng kính lên sống mũi, nhận lấy giấy tờ rồi bắt đầu ghi chép thông tin của Trì Duyệt vào một cuốn sổ tay ố vàng.
Nét chữ của ông rất đẹp và thanh thoát.
Ghi chép xong, ông trả lại giấy tờ cho Trì Duyệt, sau đó mới nhấc mí mắt lên, ra hiệu cho Trì Duyệt đặt tay lên gối để bắt mạch.
Ngón tay chạm nhẹ lên mạch của Trì Duyệt, bác sĩ gật gù: “Cơ thể cậu không có vấn đề gì lớn, có thể nói là long tinh hổ mãnh. Mà sao lại đến khoa sản thế?”
Bác sĩ nhìn Trì Duyệt một cái, rồi liếc sang nhóc con bên cạnh, còn cố ý nhìn kỹ bàn tay bụ bẫm của Tiểu Thụy vài lần, rồi gật đầu: “Vậy cậu lên giường, cởϊ qυầи ra để tôi xem.”
Trì Duyệt đứng dậy, bước đến giường bệnh đối diện bàn làm việc, ngồi xuống, kéo rèm lên rồi định cởϊ qυầи.
Đúng lúc đó, bác sĩ Trung y nhận được một cuộc điện thoại: “Gì cơ? Vậy tôi tới ngay!”
Ông nhanh chóng cúp máy, quay sang Trì Duyệt nói: “Chàng trai trẻ này, xin lỗi nhé, cậu đợi một lát, tôi ra ngoài chút rồi quay lại ngay!”
Nói xong, không đợi Trì Duyệt trả lời, bác sĩ đã chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Ở bệnh viện này, bác sĩ Trung y phần lớn đều là danh y nổi tiếng được mời về, tay nghề không cần phải bàn. Nên chuyện khám giữa chừng bị ngắt quãng như thế, bệnh nhân thường sẽ bỏ qua.
Chiếc giường nằm song song với cửa sổ, bên cạnh có một tấm rèm che. Ngoài rèm là một chiếc ghế nhỏ để đồ.
“Bảo bối, ngồi chờ ba ba ở đó nhé, đừng có chạy lung tung!”
“Dạ!”
Trì Tiểu Thụy ôm quần của ba ba, định ngồi xuống ghế.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa phòng khám, khiến Trì Tiểu Thụy kinh hãi.
Có lẽ bác sĩ nghĩ rằng một tấm rèm đã đủ để che kín nên người ngoài không nhìn vào được, vì vậy lúc ra ngoài cũng chẳng buồn đóng cửa. Thế là ai đi ngang cũng có thể nhìn thấy bên trong.
Trì Tiểu Thụy liếc nhìn ba mình đang nằm sau tấm rèm, suy nghĩ một chút, liền ôm quần, nhấc đôi chân ngắn chạy thẳng ra khỏi phòng khám.Cậu vừa mới thực sự nhìn thấy “ba ba”!
Nhưng tại sao trước ba ba này lại nói ba ba ở mạt thế đã chết rồi chứ?
Ba ba mạt thế rõ ràng vẫn còn sống mà!
Cậu muốn đi tìm ba ba mạt thế, sau đó đưa ba ba đến bệnh viện khám thử xem!
—
Cùng lúc đó, ông cụ cao gầy mặc áo blouse trắng, đã đi thang máy lên khu nội trú của bệnh viện.
Dọc đường đi, các bác sĩ và y tá khác đều rất cung kính với ông. Phải biết, ông cụ này không phải người thường, ông chính là danh y cấp quốc gia, Triệu Niên Chi.
Hiện tại ông đang là viện trưởng của bệnh viện Trung y này, và nhiều bác sĩ ở đây đều là học trò của ông.
Bác sĩ Triệu lúc này hoàn toàn không quan tâm đến sự cung kính của đám nhân viên, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, ông giữ nguyên phong thái của một danh y lão luyện, bước về phía trước. Cuối cùng, ông đi vào một phòng bệnh.
4
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
